Địa điểm hóa băng được chọn tại Ngưng Bích Trì trong vươngphủ. Ngưng Bích Trì là một suối nước nóng thiên nhiên, nằm cạnh sườn núi trongvườn Lũng Thúy. Cả suối được bao phủ một làn sương mù trắng huyền ảo, cỏ câyhoa lá xanh tươi như đang chìm trong tiên giới vậy.
Khi Mi Lâm nhìn thấy những bông hoa vốn không thuộc về mùanày, bất giác ngỡ ngàng trong giây lát, đoạn dịu dàng mỉm cười. Mộ Dung CảnhHòa đặt Mục Dã Lạc Mai trong lên chiếc ghế cạnh suối, đúng lúc đứng dậy nhìn thấy,trong lòng đột nhiên cảm thấy vừa chua xót vừa dịu êm, tự trách mình sao khôngsớm đưa nàng đến đây.
Đây cũng coi là được ngắm cảnh hoa xuân Kinh Bắc rồi. Mi Lâmkhoan khoái, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Nàng nhìn vào mắt Mộ Dung Cảnh Hòa,cười nói: “Nơi này kể ra cũng rất tuyệt!”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người rời khỏi thôn Lão OaTử nàng nói chuyện với hắn. Mộ Dung Cảnh Hòa có đôi chút kinh ngạc, tim đập rộnràng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó bất an, nhưng đôi mắt sáng bất ngờtrở nên dịu dàng âu yếm. Hắn nhớ lại những lời cằn nhằn của nàng ngày trước, cảgiọng hát vui vẻ khàn khàn đó, dường như đã là những chuyện đã qua từ rất lâu rồi,lâu đến nỗi hắn gần như quyên mất rằng giọng nói ấy cũng đã từng an ủi hắn vượtqua bao khủng hoảng, lo lắng, cho hắn thêm niềm tin và sức mạnh.
“Nàng thích như vậy thì…” Hắn tiếp lời, nhưng được nửa chừngthì dừng lại,
“Mộ Dung Vương gia, tuy nói rằng có thể góp chút sức mọn cứuVương phi của ngài là vinh dự của dân nữ, nhưng dân nữ vẫn có điều băn khoăn, nếunhư không giải quyết e rằng không thể toàn tâm toàn ý cứu Vương phi được”. MiLâm cúi thấp đầu, cung kính nói. Tuy rằng đã quyết định chấm dứt mọi chuyện,nhưng khi nói đến hai chữ “Vương phi” đó, nàng vẫn cảm thấy đắng lòng.
Mộ Dung Cảnh Hòa sắc mặt hơi khác, chỉ cảm thấy những xưnghô Vương gia, Vương phi được nói ra từ miệng nàng rất khó nghe. Nực cười là ngữkhí của nàng lại không hề có ý châm chọc mà rất cung kính lễ phép, khiến hắn rấtmuốn phát tiết cũng không biết lấy lí do gì làm cớ.
“Muốn gì nói thẳng ra đi, không cần thiết phải học ngườikhác nói vòng vo như vậy”. Hắn kìm nén những khó chịu trong lòng xuống, cười nhạtnói, ánh mắt lạnh lùng.
Mi Lâm mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn mặt đất bên dưới, cốý như không nhận ra hắn đang phật lòng, “Vậy thì dân nữ không khách sáo nữa”. Mỗilần nói đến hai từ “dân nữ”, nàng đều có ý nhấn mạnh, như muốn nói với hắn cũnglà nói với bản thân mình, nàng đã tự do, không còn liên quan đến bất kì ai nữa.
“Dân nữ bạc phúc, không dám liên lụy đến tướng công Thanh Yến,vì vậy mong vương gia thay mặt dân nữ yêu cầu tướng công Thanh Yến viết một bứchưu thư[¹]” Nàng cũng từng nghĩ sẽ sống cùng Thanh Yến đến cuối đời, nhưng từkhi phát hiện trái tim Thanh Yến đã có nơi gửi gắm nàng cũng dập tắt ngay ýnghĩ đó, đâu nỡ phiền lụy người khác.
[1] Giấy giải trừ hôn ước
Mộ Dung Cảnh Hòa hơi ngỡ ngàng, sau đó không kìm chế được mỉmcười, lập tức quyết đoán đồng ý. Hắn cho Thanh Yến cưới nàng vốn là để giữ nàngở lại cạnh mình, đồng thời nhờ cậy vào Thanh Yến để nàng không bị Lạc Mai ức hiếp,lại có thể giải trừ sự lo lắng của Lạc Mai với mình. Không ngờ rằng sau khinàng trở thành thê tử của người ta, hắn lại là người đầu tiên không chịu đựngđược. Đồng thời những sự việc đã xảy ra cũng đủ để chứng minh mối quan hệ đó quảthật không thể ràng buộc nổi nàng. Nếu đã như vậy, nàng chủ động đưa ra ý kiếnmuốn hủy bỏ quan hệ phu thê với Thanh Yến, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lời.
Thế nhưng tâm trạng hắn vẫn chưa hoàn toàn phấn chấn lại bịnhững lời nói tiếp theo của nàng dìm xuống.
“Từ nay về sau, Vương gia không được lấy bất kì lý do gì haythủ đoạn nào để sai khiến dân nữ nữa. Không gặp vẫn là tốt nhất.” Câu nói phíasau, giọng Mi Lâm rất nhỏ, nàng sợ Mộ Dung Cảnh Hòa tức giận. Ý của nàng là, nếunhư chẳng còn sống được bao lâu nữa thì thôi, nhưng nếu Đại Vu có thể cứu cái mạngnhỏ của nàng thì đương nhiên không liên quan gì đến hắn nữa, ai biết được lầnsau hắn lại gặp phải những chuyện kì quái gì, nàng có đến trăm cái mạng cũngkhông đủ để cho hắn dùng hết lần này đến lần khác.
Mộ Dung Cảnh Hòa vốn rất minh mẫn, đương nhiên nghe rõ từngcâu từng lời của Mi Lâm. Hắn là người tâm cao khí ngạo, trước đây vì muốn bảo vệnàng mà từng có sát ý với Mục Dã Lạc Mai, người đã từng cứu mạng mình. Điều nàyvốn khiến cho hắn rất phiền muộn, lúc này lại nghe thấy thì ra nàng không nhớnhung hắn như hắn nhớ nhung nàng, muốn triệt để cắt đứt mối quan hệ giữa haingười, lồng ngực hắn có cảm giác phẫn nộ lẫn uất ức.
Hắn cười nhạt, ánh mắt rời khỏi nàng, ngữ khí giễu cợt: “Cônương không phải suy nghĩ nhiều làm chi, lần này nếu không vì cứu Mục Dã Tướngquân thì thân phận của nàng sao đáng để bản vương triệu kiến chứ.”
Thế này gọi là đồng ý hay không đồng ý? Mi Lâm nghĩ ngợi, cóchút nghi hoặc, ngước đầu lên nhìn cằm hắn, trong lòng có phút bồng bột địnhyêu cầu hắn viết giấy ký ước trước, nhưng nghĩ lại với tính khí nóng nảy củangười này không nên làm vậy vẫn hơn.
Đại Vu vẫn đứng bên cạnh đợi hai người nói chuyện xong, cũngkhông biết là nghe không hiểu, hoặc là không muốn để tâm đến chuyện người khácmà chỉ đứng đó mỉm cười ngắm phong cảnh xung quanh, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Mi Lâm tiến lại gần, hắn đang cúi mình hái hai nhánh cỏ hoatrắng bên dưới, ngắt đi hoa và lá, xếp những cọng cỏ trơ trọi vào lại vào lòngbàn tay cuối cùng mới ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Cảnh Hòa.
“Cần phải xuống nước.”
Mi Lâm đang cảm thấy kì lạ tại sao lại cần Mộ Dung Cảnh Hòaxuống nước, Mộ Dung Cảnh Hòa lúc đó cũng đờ đẫn không hiểu, ánh mắt chứa đầy sựnghi hoặc mâu thuẫn.
Xuống nước, đồng nghĩa là phải cởi y phục. Cởi y phục… hắn tứcgiận liếc mắt nhìn sang Mi Lâm, tỏ vẻ không đồng ý nói: “Có thể mặc chiếc áo mỏngđược không?” Cho dù có thế nào đi nữa cũng không muốn cơ thể của nàng bị ngườikhác nhìn thấy.
Đại Vu gật đầu đồng ý.
Thế là Mộ Dung Cảnh Hòa kéo lấy Mi Lâm, dẫn đến chỗ thay quầnáo, lấy ra một bộ màu xanh dầy dặn của mình cho nàng.
“Cởi y phục ra!” Hắn cầm bộ quần áo đó tiến lại gần Mi Lâm,nhìn thấy nàng vẫn có ý do dự cũng không muốn nhiều lời, đưa tay ra tháo đailưng cho nàng, tiếp đó là lột chiếc áo ngoài xuống.
“Này, này… Chàng ra ngoài trước đi… Ta tự thay được.” Mi Lâmlúc này mới nhận ra Đại Vu nói người xuống nước là mình chứ không phải Mộ DungCảnh Hòa, chỉ là không hiểu tại sao lại nói với hắn. Nhưng lúc này nàng cũngkhông nghĩ được nhiều nữa, nàng còn phải vừa né tránh bàn tay nhanh thoăn thoắtkia, vừa phiền não đuổi hắn đi. Người này thật đúng là, rõ ràng vừa mới dằn mặtxong, bây giờ lại vẫn như vậy.
Mộ Dung Cảnh Hòa cười, “Nàng gầy đến nỗi sờ đâu cũng thấyxương, ai thèm nhìn chứ.” Nói là nói vậy, nhưng khi tay vô tình chạm vào nơi mềmmại của nàng hắn vẫn bất giác đờ đẫn, song rất nhanh lại tỏ ra như không cóchuyện gì, khoác hờ quần áo lên người nàng rồi thúc giục một câu nhanh lên, đoạnbỏ ra ngoài.
Mi Lâm nắm lại bộ quần áo đang từ từ trượt xuống, bất giácđưa lên mũi ngửi. Tuy rằng y phục vừa sạch vừa mới nhưng nàng vẫn ngửi thấy mộtmùi hương đặc trưng của người đó.
Thở dài, nàng dần cảm thấy mình dường như đang bị giam cầmtrong một tấm lưới lớn, bất luận có quyết tâm thế nào cũng không thể thoát rakhỏi.
Bộ y phục đó mềm mại trơn bóng mặc trên người rất thoải mái,nhưng được may theo thân hình Mộ Dung Cảnh Hòa nên quá dài quá rộng đối với MiLâm, trực giác thấy chỗ nào cũng trống trải, không được tự nhiên.
Lúc đi ra ngoài, Đại Vu cũng chẳng có biểu hiện gì, còn MộDung Cảnh Hòa thì ngược lại. Hắn tiến đến kéo nàng sang một bên, đứng chắn trướcmặt nàng, cởi những nút thắt trên quần áo ra rồi lại thắt lại mộ cách kín đáo,sau đó mới rút lại dây đai cho nàng.
Động tác của hắn quá nhanh, Mi Lâm không kịp phản ứng lại,dây đai đều bị giải, chỉ đành đứng im mặc cho hắn thắt, tốt nhất không nên gâyxích mích với hắn vào thời điểm như thế này. Chỉ là nhìn khuôn mặt lạnh lùngnghiêm khắc của người đàn ông đó, không hiểu hắn nghĩ gì mà lại không chút ngượngngùng như vậy, người này không còn coi mình là người ngoài sao?
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn kĩ khắp một lượt thấy đều kín đáo cả rồimới yên tâm tránh ra, làm ra vẻ như hắn vừa giúp nàng phủi bụi bám trên y phụcvậy.
Mi Lâm trấn tĩnh đứng yên tại chỗ, sau đó mới hững hờ tiến gầnlại phía Đại Vu. Nàng biết nếu như mình so đo với hắn thì kết quả cũng chẳng tửtế gì.
Đại Vu mỉm cười, đưa tay lên, không rõ động tác cụ thể làgì, chỉ biết là loáng một cái những cọng cỏ ban nãy từ trong lòng bàn tay hắn từngmũi từng mũi cắm thẳng vào mấy vị trí mấy huyệt đạo trên người Mi Lâm, tan biếnkhông thấy đâu cả. Mi Lâm mơ hồ ngã xuống nhưng được Mộ Dung Cảnh Hòa đứng bêndưới chạy lạ đỡ.
Có một mùi hương thanh đạm từ cơ thể nàng tỏa ra, Mộ Dung CảnhHòa thấy lạ định cúi thấp xuống ngửi xem là gì.
“Không được!” Đại Vu lên tiếng ngăn lại. “Ta đã dùng thanhkhí của cỏ làm Quân Tử cổ thức tỉnh, nếu ngươi ngửi phải rất dễ bị trúng độc”.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngỡ ngàng giây lát, nhìn khuôn mặt thon nhỏtrong lòng mình, tim đập mạnh hơn, hỏi: “Nếu như cổ truyền qua cơ thể ta, thìnàng có tốt hơn không?” Nói gì thì nói hắn cũng hữu dụng hơn cô gái ngốc này,cho dù có nguy hiểm gì cũng thông minh để ứng phó.
Mi Lâm giật mình, không kìm được mắng một câu: “Chàng ngốcà?” Nàng không thể động đậy, chỉ biết tức giận lườm hắn.
Mộ Dung Cảnh Hòa từ trên cao nhìn xuống, vẫn vẻ mặt bực mìnhxem nàng, sau đó ngước lên nhìn Đại Vu, đợi một cái gật đầu thôi là sẽ cúi xuốngcắn cho nàng một cái.
Đại Vu không cười được, lắc đầu, “Ngươi nội lực quá mạnh, nếuđể cổ vào cơ thể, sẽ dẫn đến khi huyết tăng mạnh, rất dễ mất mạng.” Nói xong,không muốn tiếp tục chậm trễ, ra hiệu cho Mộ Dung Cảnh Hòa đưa Mi Lâm xuống nước.
Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này mới nhớ lại lời của lang trung chốcđầu, tâm trạng bỗng chốc trở nên lạc lõng, hắn không thể không thừa nhận câunói mà cô gái này vừa mắng rất đúng, hắn không chỉ ngốc, mà còn điên. Tây Yến vẫnchưa yên, Nam Việt cũng chưa ổn định, chính cục còn đợi an thế, chưa nói đến việccơ thể hắn không chịu đựng nổi quân tử cổ, cho dù có chịu đựng được cũng khôngthể cho phép hắn ở lại đây nhiều ngày như vậy.
Đặt cô gái xuống nước, hắn ngồi lại trên thềm đá bên cạnhnhìn làn nước ấm dần dần ôm lấy cơ thể nàng. Giây phút buông tay đó, hắn rất muốncúi xuống hôn nàng, nhưng lại chỉ có thể vuốt nhẹ lên nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt.
Khí nóng hòa vào, thanh khí từ trong người Mi Lâm toát racàng lúc càng nồng, phát tán ra khắp không trung khiến người khác ngất ngây.
Mộ Dung Cảnh Hòa không yên tâm nhìn nàng, thấy sắc mặt nàngvẫn bình thường, chỉ là hơi đỏ lên vì nước nóng, sau đó mới đi về phía Mục Dã LạcMai, làm theo sự căn dặn của Đại Vu, trước tiên vận nội lực làm băng tan chảy,đợi cho đến khi cơ thể nàng ta ấm dần lên rồi mới cho xuống nước, đặt cách MiLâm một bờ vai.
Khoảng cách gần như thế, Mi Lâm đương nhiên nhìn rõ mồn mộttình trạng của Mục Dã Lạc Mai. Nàng cố gắng kìm chế cảm giác như muốn nổ tung,chậm chạp đưa mắt nhìn sang phía đối diện, xuyên qua làn sương trắng ngắm nhữngbông hoa tươi thắm, trong lòng chợt nghĩ người con gái này có thể vì hắn hi sinhnhư vậy, nhất định là rất yêu hắn. Xem ra hắn cũng không phải đơn phương. Nghĩđến đây, nàng cũng không rõ được cảm giác trong lòng lúc này là gì, mừng cho hắn,hay là thấy lạc lõng, nói chung cũng không phải thứ gì đó quá đặc biệt.
Bên cạnh truyền đến một tiếng nói nhỏ, Mục Dã Lạc Mai tỉnh lại.Cơ thể Mi Lâm trở nên đông cứng, sợ rằng nàng ta không chịu đựng nổi những dịtrạng của cơ thể mà làm ra chuyện gì đó, cho nên lúc này nàng không dám động đậy.
“Cảnh Hòa!” Mục Dã Lạc Mai không hề có phản ứng gì kịch liệt,chỉ nhỏ nhẹ gọi tên Mộ Dung Cảnh Hòa, giọng nói tỏ vẻ còn rất yếu đuối, mơmàng.
Có lẽ là bình thường quá mạnh mẽ, nay nàng ta trở nên yếu đuốithế này khiến cho người khác rất thương xót. Đừng nói Mộ Dung Cảnh Hòa, ngay cảđến Mi Lâm nghe thấy giọng nói của Mục Dã Lạc Mai cũng không kìm chế được màđau lòng.
“Ta vẫn ở đây.” Mộ Dung Cảnh Hòa trả lời kèm theo sự dịudàng mà Mi Lâm chưa từng được nghe. Sau đó có tiếng người xuống nước, hắn mặcáo trong lội xuống tiến gần về phía Mục Dã Lạc Mai, thần sắc thản nhiên nhìnnàng, hoàn toàn giống như trước đây.
“Chiến sự sao rồi?” Bất ngờ là, điều mà Mục Dã Lạc Mai quantâm không phải sức khỏe của mình, mà lại là tình hình chiến sự.
Lần này, Mi Lâm mới thực sự khâm phục vị nữ Tướng quân này,tự nhiên cảm thấy, đồng tình lúc này không khác gì một sự sỉ nhục.
“Quân ta đại thắng”. Mộ Dung Cảnh Hòa vuốt ve mái tóc củanàng ta, cười nói: “Nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh. Đợi nàng bình phục, Nam Việt đãtrở thành lãnh thổ của Đại Viêm ta rồi”.
Mục Dã Lạc Mai thấy yên tâm hơn, hai người nói thêm mấy câu,còn sự xuất hiện của Mi Lâm cũng không hề để tâm đến.
Đại Vu lại gần, bắt đầu giải cổ.
“Cảnh Hòa, đừng đi.” Mục Dã Lạc Mai nhìn thấy những kim châmtrên tay Đại Vu, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, đưa tay kéo chặt Mộ Dung CảnhHòa, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộ Dung Cảnh Hòa để nàng ta núi chặt tay mình, cười dịu dàngan ủi: “Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
Đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh nàng. Đừng sợ…
Câu nói này, hắn chưa từng nói với nàng. Nhìn những bông hoarực rỡ trên bờ, Mi Lâm nghĩ, đôi mắt dường như bị che lấp bởi một làm sương trắng.
Lục châm trong tay Đại Vu được hắn dùng dị lực tu luyện màthành, là khắc tinh của cổ độc. Hắn quỳ xuống tấm thảm đằng sau Mục Dã Lạc Mai,bên cạnh có đặt một bếp lửa, một tay nắm chặt cằm nàng ta khiến nàng ta ngẩngcao đầu, đồng thời phóng nhanh những kim trong tay hắn vào những lỗ nhỏ li timàu đen trên khuôn mặt.
Mục Dã Lạc Mai không có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn cau mày,cảm giác ắt hẳn rất khó chịu.
Đại Vu rút mấy chiếc kim nhỏ ra, mỗi mũi kim có một contrùng nhỏ như hạt gạo màu đen, khi rút ra ngoài vẫn còn ngọ nguậy. Đại Vu hơkim vào bếp lửa, con trùng màu đen lập tức tan biến không để lại chút vết tíchnào, giống như nước bốc hơi vậy, mà những lỗ nhỏ trên mặt Mục Dã Lạc Mai cũng dầndần khép lại, bỗng chốc biến mất, sắc mặt cũng lập tức hồng hào trở lại, hơn nữacòn hồng hào hơn trước khi trúng độc.
Đại Vu nói nếu dùng máu của Mi Lâm có thể một lần trừ sạch cổtrùng, nhưng vì trúng độc quá nhiều, cơ thể không phục hồi kịp sẽ để lại nhữnglỗ nhỏ, cho nên chỉ có thể trừ từng con từng con một, cần rất nhiều thời gian.
Lời nói và quyết định của hắn đương nhiên không có ai nghingờ.
Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này tỏ ra rất nhẫn nại, để phân tán sựchú ý của Mục Dã Lạc Mai hắn không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với nàng. Haingười họ từng sát vai kề bước trên sa trường, lại thân thiết hơn chục năm naynên có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng những chuyện này lại không liên quan gì đếnMi Lâm, nàng nghe được một lát liền nhắm mắt ngủ. Nàng không muốn thừa nhận,nhưng lại không thể không thừa nhận mình đang ghen, nhưng cũng biết sự ghentuông này không hề có lý. Hắn chẳng phải là của nàng, hắn đối xử tốt với Vươngphi của hắn, nói sao thì cũng chẳng đến lượt nàng bận tâm.
Sau đó, đúng lúc nàng đang mơ màng thì cảm thấy mặt mìnhnóng ran như bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt, ngỡ ngàng mở mắt lại nhin thấy ánhmắt tức giận của Mộ Dung Cảnh Hòa.
Chắc lại ấm ức vì chuyện của Mục Dã Lạc Mai rồi. Nàng thầmnghĩ, rất muốn cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng đương nhiên không dámbiểu hiện ra ngoài, vì thế thản nhiên né tránh ánh mắt đó của hắn, ngáp ngủ, cảmthấy giấc ngủ vẫn chưa đủ liền quay đầu ngủ tiếp.
Đối diện với hành động hoàn toàn dửng dưng của Mi Lâm, MộDung Cảnh Hòa phải rất nỗ lực mới có thể kìm chế không tiến đến làm phiền nàng.Nhưng hắn cũng chẳng có thời gian bức bối lâu, một bức quân tình cấp bách đượcchuyển đến khiến hắn không thể không rời khỏi. Lúc quay trở lại, thần sắc mệt mỏi,không còn thấy khí chất của một vị Vương gia nhàn rỗi thường ngày nữa.
“Vua Nam Việt có hai huynh đệ trốn chạy sang cấu kết Tây Yến,dẫn quân bao vây kinh đô Nam Việt, Thanh Yến bị cô lập, ta phải lập tức lên đườngviện trợ.” Hắn nói với Mục Dã Lạc Mai, không đợi nàng trả lời, lập tức quaylưng bước vào phòng thay đồ.
Vậy là đi rồi sao. Mi Lâm cúi đầu, sau đó nhớ ra một chuyệnmà bấy lâu nay vẫn không hiểu, liền quay sang nhìn Đại Vu.
“Đại Vu, ngươi nói trên người chàng có Quân Tử cổ?”
Nàng vốn định hỏi có phải hắn bị trúng Quân Tử cổ hay không,nhưng lại thấy đại khái không phải vậy, nếu không trước đây Đại Vu cũng khôngnhắc đến chuyện Quân Tử cổ “đổi chủ”.
Đại Vu đang chuyên tâm trừ cổ cho Mục Dã Lạc Mai, nghe xongchỉ gật đầu, không nói gì thêm.
“Vậy có nguy hiểm không?” Mi Lâm hỏi tiếp.
“Không sao, khí tức đó bị truyền sang khi hai người giao hợp,chỉ có thể khiến ngoại lực trong người hắn tăng cao chứ không ảnh hưởng đếntính mạng”. Đại Vu ôn hòa trả lời, ngữ khí có ý an ủi nàng.
Mi Lâm không ngờ hắn lại trả lời trực tiếp như vậy, khiếnnàng ngượng đỏ tai, cố ý lơ đi ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén bên cạnh, cắnmôi không nói gì thêm.
Một lát sau Mộ Dung Cảnh Hòa thay xong quần áo đi ra. Mi Lâmvẫn cúi đầu nghe thấy hắn cáo biệt Mục Dã Lạc Mai, nghe thấy Mục Dã Lạc Mai biểulộ sự rộng lượng của bản thân trước một cuộc chiến quan trọng như thế này, cũngcảm nhận được một ánh mắt chiếu về phía mình nhưng không ngước lên nhìn lại,mãi đến khi bước chân người đó xa dần mới mở mắt ra. Sớm muộn gì cũng phải đốidiện cảnh tượng này thôi, sao phải cố níu giữ một ánh nhìn?
Sau khi Mộ Dung Cảnh Hòa đã rời khỏi, Đại Vu vẫn tiếp tụcgiúp Mục Dã Lạc Mai trừ cổ. Mục Dã Lạc Mai và Mi Lâm hai người trước đây chưa từngngồi cùng một bàn, giờ đây lại bị ép ban ngày cùng suối, ban đêm cùng phòng,nhưng vì việc trừ cổ khiến người ta rất mệt mỏi, Mục Dã Lạc Mai cũng không còntinh thần và tâm tư để làm khó Mi Lâm, Mi Lâm đương nhiên cũng không chủ độnggây sự, cho nên hơn hai chục ngày qua đi đều rất bình yên. Chỉ là Quân Tử cổtrong người Mi Lâm luôn ở trong giai đoạn sinh sôi, nên tâm trạng bức bối cũngtăng lên rõ rệt, nếu như không phải Đại Vu ngày ngày cho nàng uống thuốc khốngchế tức giận, thì e rằng sớm đã không khống chế được rồi. Cho dù như vậy Mi Lâmvẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần khô cạn, nhưng vì sự có mặt của MụcDã Lạc Mai nên nàng chưa hề lên tiếng hỏi Đại Vu.
Có những hôm, nửa đêm thức dậy, nàng cứ nghĩ ngợi mông lung,cái gì không nguy hiểm đến tính mạng chứ, kỳ thực chỉ là giấu nàng mà thôi.Song nàng càng hiểu, cho dù biết rõ ràng có thể ảnh hưởng tới tính mạng mình,nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác. Chỉ là, trong lòng cảm thấy khó chịumà thôi.
Việt Tần không đi cùng Mộ Dung Cảnh Hòa đến Nam Việt, chonên ngày nào cũng đến hỏi thăm, nói chuyện cùng nàng.
Ngày hôm đó, cổ trùng trên thân thể Mục Dã Lạc Mai cơ bản đãđược thanh trùng sạch sẽ, toàn thân không còn thấy trùng độc nữa, nhìn nàng tanhư được thay da đổi thịt vậy, hồng hào lộng lẫy khiến người khác không dámnhìn trực tiếp.
Đại Vu rút những cọng cỏ các huyệt vị trên người Mi Lâm ra,rạch một đường trong lòng bàn tay nàng, hứng lấy một bát máu sau đó cho Mục DãLạc Mai uống. Đại Vu nói chỉ có cách này mới thanh trừ triệt để trùng độc trongcơ thể nàng ta.
Mục Dã Lạc Mai uống xong, chốc lát sau bắt đầu nôn thốc nôntháo.
Mi Lâm nằm trên giường, nghe thấy tiếng như sắp nôn ra cả ruộtgan, trước mắt thấy xám xịt một màu. Mãi đến khi có một khuôn mặt nhỏ nhắn xuấthiện trước mặt nàng nhỏ nhẹ nói, nàng mới dần dần tìm lại được cảm giác.
“A tỉ, a tỉ, tỉ có khỏe không?” Việt Tần nhìn sắc mặt Mi Lâmtrắng bệch, vô cùng lo lắng hỏi.
Mi Lâm gắng sức mở to mắt, ra hiệu cho Việt Tần ghé tai lạigần.
“Nghe lời tỉ, không được khóc.” Giọng nói nàng rất nhỏ chỉ đủđể hai người nghe thấy.
Nàng không nói thì thôi, vừa nói Việt Tần lập tức mắt đỏhoe, trong lòng cảm thấy bất an. Cậu ta ngước lên thấy ánh mắt nàng đầy nghiêmtúc, quả thật không dám khóc, dạ một tiếng rồi ghé tai lại gần.
“Nếu… Tỉ nói là nếu như tỉ chết… dám khóc thì hãy cút đi, đừngcó gặp lại tỉ nữa.” Mi Lâm vừa mới nói ra từ “chết” liền chú ý đến Việt Tần,không thể không nghiêm khắc đe dọa. Thấy cậu ta nhịn được mới tiếp tục: “Tỉ màchết đi, đệ nếu không sợ phiền phức thì hãy đưa tỉ đến Kinh Bắc… Tại đó tìm mộtnơi mùa xuân có hoa nở, chôn tỉ ở đó là được rồi.”
Việt Tần không nói gì, có nước mắt lăn theo gò má chảy rơixuống mặt Mi Lâm, nàng coi như không biết, vẫn chậm rãi nói tiếp: “Đừng dùngquan tài… cứ chôn không là được.”
“Nếu như bị gò ép trong quan tài, thà rằng hòa cùng đất bùn,vun bồi cho hoa xuân, tỉ cũng có thể cảm giác như được sưởi ánh nắng mặt trời…”Câu cuối cùng nàng nói với giọng cười đùa, nhưng càng như vậy Việt Tần càng đaulòng, không đợi nàng nói hết, cậu ta đột nhiên đứng dậy hét to: “Đệ ghét nhữnglời này của tỉ” rồi chạy ra ngoài bỏ đi.
Biết chắc cậu ta đi tìm một nơi nào đó khóc, Mi Lâm thở dài,cũng không để tâm đến cái nhìn kỳ quặc của Mục Dã Lạc Mai, nhẹ nhàng nhắm mắt lại,nắm chặt một con dao nhỏ mà ban nãy lén lút lấy được từ trên người Việt Tần.
Đúng lẽ ra, Mục Dã Lạc Mai đã hoàn toàn bình phục, nàng taghét Mi Lâm như vậy, đáng lẽ phải lập tức chuyển đi mới đúng, nhưng nàng takhông hề.
Đêm hôm đó, hai người vẫn ngủ chung một phòng.
Đêm khuya, khi tất cả mọi người đều say giấc nồng, Mi Lâm gắngsức ngồi dậy, đi xuống dưới giường, cầm dao tiến lại gần Mục Dã Lạc Mai.
“Ta biết ngươi muốn làm gì… Ta thành toàn cho ngươi.” Nàngnhẹ giọng nói với người nằm trên giường. Nói xong giơ dao lên đâm về phía ngườiđó.
Một tiếng hự, người đó hình như bị đâm trúng, đột nhiên bậtdậy khỏi giường, tung một chưởng vào ngực Mi Lâm.
Đến khi mọi người trong phủ bị đánh thức bởi những tiếng kêuthảm thiết, lao vào trong phòng thì nhìn thấy Mục Dã Lạc Mai toàn thân đầy máuhôn mê trên giường, Mi Lâm nằm dưới đất, trong tay vẫn nắm chặt con dao dính đầymáu, đã tắt thở.
Nhận được tin Mục Dã Lạc Mai bị đâm và Mi Lâm đã chết là lúcMộ Dung Cảnh Hòa đã giải quyết xong chiến sự ở Nam Việt, đang tung hoành ở chiếntrường Tây Yến, đang chiếm thế thượng phong.
Cầm bức thư viết Mi Lâm đố kỵ sinh hận ý, thích sát Mục Dã LạcMai không thành, ngược lại bị trúng một chưởng tử vong, Mộ Dung Cảnh Hòa lật đilật lại bức thư bên ngọn đèn dầu rất lâu, hình như vẫn không hiểu nội dung bứcthư viết gì, sau đó bình tĩnh gọi thị vệ vào, đòi lôi người đưa thư ra ngoài xửtử.
“Loại tin tức thế này cũng dám đưa đến đây, lưu lại mạng sốngcủa ngươi làm chi!” Hắn nói.
May sao Thanh Yến đứng bên cạnh nghĩ cách ngăn lại, đợi đếnkhi đọc xong nội dung bức thư mà Mộ Dung Cảnh Hòa ném cho, hắn cũng bất giác ngẩnngười, đầu trống rỗng, không nghĩ được gì khác. Hắn nghĩ chuyện này có vẻ hoangđường, hoang đường đến nực cười.
“Việt Tần đâu? Sao không thấy cậu ta đến?” Cố gắng rũ bỏ cảmgiác ngỡ ngàng, Thanh Yến hỏi người đưa thư đang sợ sệt quỳ dưới đất.
“Mục Dã Tướng quân niệm tình Mi Lâm cô nương từng cứu mạngTướng quân, cho phép Việt Tần làm theo di nguyện đưa Mi Lâm cô nương về Kinh Bắcan táng.” Người đưa thư toát mồ hôi hột lắp bắp.
Thanh Yến nhìn nét mặt không chút biểu tình của Mộ Dung CảnhHòa, nhất thời không biết nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu cho người kia lui xuống.
Hai người trong trướng người ngồi người đứng, không ai lêntiếng. Mãi hồi lâu, Thanh Yến mới ngập ngừng: “Vương gia có lên đường về kinh?”
Mộ Dung Cảnh Hòa xoa trán, mắt nhìn xuống bản đồ bố tríphòng thủ của quân địch, lạnh lùng nói: “Những lời đó ngươi cũng tin? Ngươi cóbao giờ thấy nữ nhân đó chủ động gây sự chưa?” Nói xong lại tập trung nhìn tấmbản đồ, đồng thời cũng ngầm ám chỉ chuyện này không cần bàn đến nữa.
Thanh Yến nhìn bóng hắn ngày càng lạnh lùng in dưới ánh đèn,trong lòng tự dưng cảm thấy có điều gì đó không lành sắp xảy ra.
Dự cảm của Thanh Yến đã được chứng thực.
Vào hôm sau, Mộ Dung Cảnh Hòa quyết tâm tấn công bằng đượcthành trì biên quan kiên cố của Tây Yến.
Nhìn người đàn ông thần sắc lạnh lùng đứng trên trường thànhchăm chú nhìn xuống, Thanh Yến hiểu rõ cần phải nhanh chóng đưa hắn về ChiêuKinh, nếu không Tây Yến chắc chắn sẽ biến thành một vùng bình địa.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng không thể không cầu cứuMục Dã Lạc Mai đang dưỡng thương ở kinh thành. Mục Dã Lạc Mai lấy lý do là tìnhtrạng thương tích ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cũng thành công khuyên MộDung Cảnh Hòa tạm thời rời chiến trường.
Thế nhưng, không ai có thể ngờ rằng, Mộ Dung Cảnh Hòa trênđường hồi kinh lại đột nhiên thay đổi phương hướng, dẫn hộ về chạy về phía KinhBắc.
Cuối cùng hắn vẫn tin.
Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàngphủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu.
Kinh Bắc tháng Hai, hoa nở khắp nơi.
Hai người một ngựa lững thững sải bước trên những cánh rừnghoa xuân nở rộ, ung dung tự tại như ở chốn thế ngoại bồng lai, có những lúc haingười cùng cưỡi ngựa, có lúc nam nhân dắt ngựa để cho cô gái nằm trên yên, cókhi nam nhân cõng cô gái thả bộ, lững thững dắt ngựa theo sau…
Nàng nói nàng thích hoa xuân, hắn liền đưa nàng đi xem hoaxuân khắp thiên hạ.
Khi gặp dòng nước suối trong lành, hắn bế cô gái xuống ngồibên cạnh, sau đó lấy ra khăn tay nhúng nước lau sạch những vết bẩn vương trênkhuôn mặt nàng rồi choàng thêm cho nàng một tấm áo choàng màu trắng bạc.
“Nàng thế nào ngay một bộ y phục hẳn hoi cũng không có. Đợivào thành ta sẽ đặt may cho nàng vài bộ.” Hắn chải tóc cho nàng rồi hái mộtcành hoa nhỏ màu vàng cài lên mái tóc đen dài, dịu dàng nói.
Rồi hắn cõng nàng lên, chầm chậm dạo từng bước trên cánh rừngđầy hoa đồng nội, nắng xuân lấp lánh một màu rực rỡ lộng lẫy giao hòa giữa trờivà đất.
“Nàng còn nhớ không, trước đây nàng từng cõng ta, bây giờ đổithành ta cõng nàng…” Dừng lại đôi chút, hắn hoài niệm nhìn xa xăm, mỉm cười,“Nàng thấp nhỏ, vừa kéo vừa lôi, quả thật khó chịu lắm. Đâu có được vững chắcnhư ta.” Nói xong, hắn nâng nàng lên, cố gắng để nàng nằm thoải mái hơn, sợ làmnàng khó chịu.
Vượt qua núi, đến một thước ruộng bát ngát những mầm xanh mượtmà, xa xa lấp ló mấy căn nhà sau cánh rừng bạt ngàn bất tận.
Hắn chỉ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống một lát, sau đó đi dọcmen theo sườn núi.
“Thật ra ta cũng biết hát.” Hắn đột nhiên lên tiếng: “Có ýnghĩa hơn bài đào gì đó mận gì đó mà lúc trước nàng hát nhiều. Để ta hát chonàng nghe…”
Hắn đứng im một chỗ chuẩn bị giây lát, sau đó ngước đầu hướnglên từng làn mây trắng lơ lửng trong không trung, cất lời.
“Rời sông chuyển núi khí phách hiển hách thiên hạ, thời thếbất lợi ngựa chiến không chùn bước. Ngựa không chùn bước nhưng đâu còn cách nàokhác, Ngu Cơ… À, phủi phui cái miệng, bài hát linh tinh gì vậy!” Chưa hát hếtbài, tự hắn cũng thấy bực mình.
Hắn xoa đầu cô gái, cười nói: “Yên tâm, ta không phải BáVương, nàng cũng không phải Ngu Cơ. Mỗi lần đều là nàng bỏ ta mà đi, ta sẽkhông bao giờ bỏ rơi nàng cả.” Câu nói này dường như hắn tự nói cho bản thânmình vậy.
Sau đó, hắn trở nên trầm lặng.
Hắn đi tìm những miền đất hoa nở ngát hương để đưa nàng đến,bất kể ngày đêm, cưỡi ngựa rồi lại đi bộ, một khắc một giây cũng chưa từng nghỉngơi. Một ngày, hai người họ trên đường đi tìm ngắm hoa đào ngũ sắc thì đến mộttrấn nhỏ. Hắn cõng nàng vào một tiệm ăn. Những người ngăn cản đều bị đánh chotím tái mặt mày, sứt đầu mẻ trán.
Hắn gọi thức ăn bón cho nàng, nhưng không xong đành gọi thêmmột bát cháo.
“Nàng ăn một chút…” Động tác bón cháo của hắn rất gượng gạo,nhưng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức những người vừa nãy bị hắn đánh vẫn hoàinghi không biết có phải họ vừa bị người này đánh không.
Cháo được bón lên miệng cô gái nhưng lại chảy dọc theo khóemôi có phần lở loét đó, rơi xuống vạt áo trước ngực. Hắn vội vàng lấy khăn tayra lau sạch, sắc mặt có chút bi thương.
“Không ăn thì thôi vậy, ta cũng không ăn nữa. Nơi này cũngchẳng có gì ngon, đợi về kinh ta sẽ phái người làm những món ngon hơn chonàng.” Hắn vuốt mái tóc cô gái, ánh mắt chan chứa sự nuông chiều, sau đó lạicúi xuống cõng nàng lên lưng. “Ta đưa nàng đi mua quần áo…” Nói xong đồng thờilấy ngân lượng quăng lên bàn.
Dọc đường đi, bất kể thấy đồ gì đẹp được bày bán hắn lại muađưa cho cô gái trên lưng. Tuy rằng cô gái chưa một lần nhận lấy nhưng hắn vẫnkiên trì không chút mệt mỏi.
“Hình như ta chưa từng tặng nàng thứ gì.” Hắn nghiêng đầunói, trong lòng canh cánh. Lật tung kí ức kiếm tìm, cuối cùng cũng nghĩ ra đượcmột món đồ hắn từng tặng nàng, ngay cả đến sự dịu dàng cũng không có.
Sau này, tất cả những thứ trong thiên hạ, chỉ cần có thể tìmthấy, nàng muốn cái gì hắn sẽ cho nàng cái đấy.
Người đi đường ai ai cũng lánh xa, ngay cả đến người bánhàng cũng bỏ chạy, không ai thối lại ngân lượng cho hắn cũng không thèm để tâm,vừa thủ thỉ với cô gái trên lưng vừa nhìn ngắm các cửa tiệm bên đường xem cómón đồ nào mà nàng thích hay không.
Thế nhưng, đúng lúc sắp đến tiệm y phục thì có một nhóm ngườihùng hổ tay cầm gậy gộc liềm dao, hung dữ lao đến, nhốn nháo những tiếng mắngchửi kêu khóc.
“Mau mau, chính là hắn, mau bắt lấy hắn…”
“Đánh chết hắn đi… bà con cùng đánh chết tên điên khùng lấytrộm xác chết này đi…”
“Ôi ông trời ơi… con gái đáng thương của ta… khuê nữ tộinghiệp của ta à…”
Mãi sau khi đánh bật mấy người, hắn mới nghe rõ những lời màhọ nói, bất giác sững sờ, đột nhiên quay lại đặt cô gái trên lưng xuống, đưatay vén mái tóc che trên trán nàng ra. Chăm chú một hồi, rồi không yên tâm hắnlại vạch ra ngó nhìn bên trán còn lại.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngẩn người đứng đó, sững sờ hồi lâu mới bấtngờ phá lên cười, nhìn có vẻ rất vui, nhưng chẳng mấy chốc lại u sầu rầu rĩ,khóc lóc thảm thiết khiến cho đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, sợ hãi nghi ngờ,không ai dám đến gần, ngay cả tiếng khóc lóc quát tháo ban nãy cũng không còn nữa.
Người thị vệ áo xanh luôn thầm lặng đi theo sau hắn, lặng lẽlen qua đám đông tiến lên phía trước, khoác lên mình hắn một tấm áo choàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]