Chương trước
Chương sau
Mi Lâm đương nhiên không tin vào những lời vừa rồi của MộDung Cảnh Hòa, nhưng thấy hắn nói như vậy trước mặt bao nhiều người, mắt cũngkhông chớp như rất nghiêm túc, thì vào thời khắc đó con tim nàng vẫn đập nhanhlạ thường. Song cho dù thật hay đùa đi nữa thì câu nói này vẫn nói lên một điều,đó chính là lúc này hắn không hề có ý lấy đi tính mạng của nàng. Nhận ra điềuđó nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng không chống cự nữa. Hắn thích nói gì thì mặcđi.

Sau đó, nàng nhìn thấy Việt Tần bị tóm lại. Thật ra thì nóibị tóm cũng không đúng, dù sao theo tính cách của tên nhóc này, cho dù lúc rờiđi không gọi cậu ta đi cùng thì kiểu gì cậu ta cũng đuổi theo. Vì vậy mà từ saukhi Mộ Dung Cảnh Hòa nói cho phép sau này đi theo tháp tùng hắn, cậu nhóc lập tứccười tươi rạng rỡ khiến nàng không còn cảm thấy bất an nữa.

Nồi niêu được cho lên bếp, mùi thịt kho ướp lập tức bay khắpcăn phòng.

Tiếp đó lại thêm ba chiếc bếp và ba niêu lớn nữa, sau khi MộDung Cảnh Hòa cầm đũa gắp ăn một miếng thịt thì những tùy tùng kia cứ năm ngườimột lò ngồi lại mới bắt đầu động đũa.

Bây giờ mà đi hấp màn thầu, thổi cơm thì không kịp nữa nênTrịnh Tam liền nhào bột cắt thành mì sợi, nhúng mì sợi vào canh thịt, lấy đólàm món ăn chính. Đừng nghĩ rằng bình thường Mộ Dung Cảnh Hòa áo gấm ngọc thực,hôm nay ăn mì trộn như này cũng không hề tỏ ra kiêu kỳ. Ăn xong, phái Hổ Dực bảovệ Việt Tần, sau đó liền kéo Mi Lâm trở về phòng của nàng.

Mi Lâm trong lòng bỗng cảm thấy có điều gì đó khác thường.

Quả nhiên, vừa đóng cửa phòng lại, sắc mặt của Mộ Dung CảnhHòa ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt vừa lạnh nhạt lại thâm hàn, còn phảng phấtcảm giác như xa như gần khó nắm bắt. Mi Lâm đang do dự không biết nên quỳ xuốnghay mặt dày tiến đến nói lời ngon tiếng ngọt với hắn, thì đã thấy hắn lạnh nhạtnói: “Sao, do rời khỏi Ám Xưởng quá lâu, hay là bản vương quá sủng ái nàng mà đếnquy tắc cũng quên hết rồi sao?”

Mi Lâm sững sờ, thuận theo bản năng quỳ xuống, ánh mắt nhìnnền đất màu đen chắc nịch bên dưới, trong đầu trống rỗng, cũng không biết nênnghĩ cái gì.

“Phản bội tổ chức, tự ý rời khỏi, đáng tội gì?” Mộ Dung CảnhHòa nhìn người con gái quỳ ở bên dưới, bước lại gần, mãi đến cạnh nàng mới dừnglại.

Thì ra mấy hôm nay Mộ Dung Cảnh Hòa dồn hết sự chú ý vào việctruy tìm Mi Lâm và lang trung chốc đầu, trong lòng luôn là cảm giác tủi thân,khủng hoảng lẫn căm phẫn khi đột nhiên bị người khác bỏ rơi, cũng chẳng có tâmtư để nghĩ đến những chuyện khác. Sau đó, tại thời khắc phá cửa đi, những cảmxúc đè nén mấy ngày nay của hắn đạt đến tột độ, mạnh mẽ như gió tuyết thét gàongoài kia vậy. Nhưng cũng tại giây phút nhìn thấy Mi Lâm, sự mạnh mẽ quyết liệtđó lại trở thành bất lực. Cuối cùng hắn đã nhận ra mình đang làm những gì.

Trong khoảng thời gian nhạy cảm này hắn lại dẫn Hổ Dực ThậpThất Kỵ từng khiến quân địch chỉ nghe tên đã khiếp sợ để truy đuổi một ngườicon gái. Hắn lại bỏ mặc Mục Dã Lạc Mai một mình ở vương phủ. Thậm chí còn kinhđộng dân chúng, phong tỏa Kinh Bắc, khống chế Diệp Thành…

Hắn đã không còn giữ được tự chủ vốn có.

Sau khi Mộ Dung Cảnh Hòa nhận ra được điều này, hắn cũng biếtcó một mối nguy hiểm đang chờ mình phía trước. Lý trí nói cho hắn biết, ngườicon gái này không đúng, cô gái có thể cùng hắn kề vai sát cánh không thể nào lànàng được. Hắn chắc chắn, bản thân hắn có thể sủng ái nàng thì đương nhiên cũngcó thể vứt bỏ nàng được. Hắn lập tức tự biện minh lại với chính mình.

Mi Lâm nhìn xuống đôi giày gấm xanh thêu hoa chìm dính tuyếtướt sũng của hắn, nhất thời cảm thấy rối loạn, cũng không rõ là sầu não, đắngcay hay hạnh phúc. Hắn vạch rõ giới tuyến để giới hạn địa vị của hai người,nhưng sao lại vẫn đi đôi giày bệt trong phòng vội vã ra ngoài truy tìm nàng giữatrời phong ba bão tuyết?

Đúng lúc nàng chuẩn bị đưa tay ra định lau khô mũi giày chohắn thì Mộ Dung Cảnh Hòa lại một lần nữa nói những lời khiến hi vọng vừa mới lelói trong nàng hoàn toàn tắt ngấm.

“Bản vương không phạt nàng. Bản vương vẫn cưới nàng. Nhưngnàng phải biết rằng mình vẫn là con gái của kỹ nữ, cho dù được gả vào vương phủthì cũng chỉ là thiếp thất, ngôi vị chính phi hay trắc phi đều không liên quangì đến nàng cả.”

Mi Lâm ngước đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng chính thứcnghe thấy có người đề cập đến thân thế của mình, nàng không hề để tâm đến làthiếp hay là phi, ngôi vị đó cũng đâu có liên quan gì đến nàng. Nhưng hắn nóinàng là con của kỹ nữ, chính xác hắn có nói như vậy.

Mộ Dung Cảnh Hòa đang chăm chú để ý những phản ứng của MiLâm, thế nên đúng lúc chạm phải ánh mắt khát cầu nàng nhìn hắn, đang suy tư xemđiều gì hàm ẩn trong đôi mắt đó thì thấy nàng nắm lấy vạt áo mình.

“Mẹ thiếp ở đâu?” Mi Lâm dùng ngón trỏ viết xuống nền đất mấychữ.

Không ngờ rằng nàng quan tâm lại là chuyện này. Mộ Dung CảnhHòa nheo mắt lại, lồng ngực phập phồng, bất giác vung chân đá văng bàn tay củanàng ra, quay lưng đi về phía giường. Sau khi cởi áo ngồi xuống mép giường hắnmới quay ra nhìn người con gái vẫn tư thế quỳ như thế đang chăm chú nhìn mình.

“Nàng lấy thân phận gì hỏi bản vương?” Hắn cười nhạt.

Mi Lâm ngỡ ngàng giây lát, ép bản thân mình hồi tưởng lại từngcâu từng chữ hắn nói lúc trước, cố dồn nén sự đau đớn khôn nguôi ở trong lòngxuống, một lần lại một lần tự nói với mình… thiếp thất… thiếp thất.

Sau đó, nàng từ từ đứng dậy, bộ dạng phục tùng bước đến bêngiường, ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt tươi như hoa.

Nàng giúp hắn cởi giày tháo tất, đặt đôi bàn chân lạnh cóngcủa hắn lên trên chiếc giường ấm. Nàng bước lên giường, xoa bóp vai cho hắn.Nàng để hắn áp sát vào trước ngực mình, thân mật nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặtkhôi ngô, hôn lên môi lạnh lẽo của hắn. Nàng đang làm tất cả những gì mà mộtthiếp thất đáng phải làm. Nàng… nàng chỉ muốn biết một điều, thật ra nàng vẫncó một người thân.

Nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa như đã vào giấc ngủ, Mi Lâm cắnnhẹ môi dưới, nhẹ nhàng quay mặt sang một bên. Không ngờ rằng một cánh tay bấtngờ đưa ra đón lấy giọt nước lăn xuống từ cằm nàng. Nàng giật mình đưa tay áolên lau mặt, khi ngoảnh mặt lại đã nở nụ cười ôn nhu nhìn người phía sau mình.

Ánh mắt Mộ Dung Cảnh Hòa lúc này như có mưa giông chớp giật.Hắn nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay thấm ướt nước mắt nàng của mình, sau đó nhắm mắtlại, lồng ngực co lên mãnh liệt, giống như sự tức giận đè nén lâu ngày sắp đượcgiải phóng. Mãi hồi lâu hắn mới buông tay nhưng lại đột nhiên lại len vào vạtáo Mi Lâm, sau đó lật ngược lại đặt mình trên cơ thể nàng.

“Ta sẽ cho người đi điều tra.” Hắn nhìn vào đôi mắt tĩnh lặngôn thuần của Mi Lâm, nói. Đồng thời đưa tay tháo dây lưng của nàng, khẽ luồnvào bên trong, khẽ vuốt ve nơi khiến bất cứ người đàn ông nào cũng mê mẩn củanàng.

Khi bàn tay rắn chắc mà thô ráp chạm cơ thể Mi Lâm, nàngkhông tự chủ được co mình lại. Sự đau đớn của lần đầu khắc cốt ghi tâm, những lầnsau đó cũng bị đối xử không chút nào thương tiếc, với những hành động này nàngđã có một sự sợ hãi mang tính phản xạ. Vì vậy mà Mộ Dung Cảnh Hòa cũng khônglàm gì thêm nữa, chỉ dày vò một hồi, cảm nhận những phản ứng thành thực từ cơthể nàng liền vui vẻ, sau đó ôm nàng vào lòng mà ngủ.

Đương nhiên nàng không biết, Mộ Dung Cảnh Hòa thật ra rất hậnsự phục tùng giả dối mà nàng biểu hiện, nhưng hắn lại càng không muốn lưu lạinhững vết tích ân ái của hai người tại một dịch quán chung chạ, đầy người qua kẻlại như thế này.

Mặc dù, hắn kỳ thực rất muốn.

Về đến Kinh Bắc vương phủ, Thanh Yến liền lập tức chuẩn bịcho hôn lễ. Vì sớm chuẩn bị từ trước, nên bây giờ cũng không có gì vội vàng.

Thời gian này Mộ Dung Cảnh Hòa bận rộn một cách lạ thường,cũng không biết đang làm những việc gì, còn đem cả Việt Tần theo cùng, khó khănlắm mới gặp mặt được vài lần.

Mi Lâm vẫn ở căn phòng trước đây, vẫn là Đệ Đường bên cạnh hầuhạ. Lang trung chốc đầu thì không cùng nàng quay lại nữa. Mộ Dung Cảnh Hòa đãphái người tiễn ông về quê nhà. Mộ Dung Cảnh Hòa cũng đem miếng ngọc Thi Quỷ từngđeo phái Thanh Yến tặng lại cho ông, nói Thần Y dùng ngọc chữa bệnh cho hắn,nay hắn lấy ngọc làm quà báo ân.

Lang trung chốc đầu về nhà rồi. Ông với nàng chẳng phải thânthích, cũng không có lý do gì vì nàng mà ở lại đây cả Dù sao ông cũng không hềthích Kinh Bắc, cũng biết rằng Mi Lâm không thể tiếp tục giúp mình dưỡng ngọcđược nữa, cho nên cũng bỏ luôn ý nghĩ đó. Trước khi ra về có gặp qua Mi Lâmnhưng cũng không nói năng gì thêm.

Mi Lâm đột nhiên hiểu ra lang trung chốc đầu không chữa đượccho nàng, nếu không thì theo tính cách của ông nhất quyết sẽ không cố ý dùi dắnghay làm khó người khác.

Nhìn cỗ xe ngựa chở lang trung chốc đầu khuất bóng dần tronglàn tuyết trắng, nàng dường như cũng nhìn thấy tính mạng của mình đang dần dầnbiến mất theo vậy. Chỉ là như thế này cứ bàng quan giống như đang xem chuyện củangười khác vậy. Mi Lâm thiết nghĩ, có lẽ mình nên chuẩn bị sẵn dần đi thôi.

Nàng muốn sống, nhưng nàng không hề sợ chết.

Mộ Dung Cảnh Hòa cưỡi ngựa cũng bắt đầu khởi hành trong cơnmưa tuyết, nàng ngồi phía trước hắn, thôi không suy nghĩ linh tinh, sau đó chuyểnmình nghiêng người áp sát vào ngực hắn, hắn liền dùng áo choàng trùm kín ômnàng vào gọn trong lòng.

Nếu như có thể sống đến mùa xuân năm sau thì cũng đã rất hạnhphúc rồi. Cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể hắn, ánh mắt nàng lại một lần nữahiện lên đôi cánh hy vọng, giây phút đó Mi Lâm cảm thấy mình thật hạnh phúc.Nàng nghĩ, có lẽ nàng còn có thể nhìn thấy những bông hoa xuân tháng Hai củavùng đất Kinh Bắc bấy lâu nay vốn đã khắc sâu trong ký ức, phủ khắp đất trời mộtmàu đỏ tươi…

Tươi như bộ hỉ phục nàng đang cầm trong tay vậy. Màu sắc nàyđáng nhẽ một người thiếp thất bình thường không được mặc… Bộ hỉ phục này chắclà chuẩn bị cho người con gái khác.

Tuy rằng hiểu rõ trong lòng, nhưng Mi Lâm vẫn yêu cầu Đệ Đườnggiúp mình mặc bộ giá y đó. Mấy tiếng nữa là đến giờ bái đường rồi, nàng còn phảitrang điểm nữa. Có lẽ nghênh cưới một thiếp thất vốn chẳng có gì to tát, khôngcần thiết phải long trọng, nhưng đối với nàng cho dù là thê hay là thiếp, thìcũng chỉ có một lần. Người khác có coi trọng hay không coi trọng nàng chẳng đểtâm, còn nàng thì không thể không coi trọng, chỉ tiếc rằng tại thời khắc quantrọng như thế này, bên cạnh đến một người thân cũng không có.

Vừa mới mặc xong y phục đã nghe thấy cánh cửa vang rầm mộttiếng, Mục Dã Lạc Mai đứng ở bên ngoài nhìn nàng với ánh mắt băng hàn. Không,chính xác là nhìn bộ giá y trên người nàng thì đúng hơn. Sau khi xác định khôngphải trò đùa, sắc mặt nàng ta dần lạnh băng, tay nắm chặt lên thanh kiếm cạnhsườn, soạt một tiếng rút một nửa ra khỏi bao, nhưng lại thu về, quay mặt bỏ đi.

“Ngươi đừng mơ có thể thành thân với huynh ấy.”

Giọng nới quả quyết như một lời nguyền rủa ấy cứ thế tan dầntrong gió tuyết.

Mi Lâm rũ mắt ngồi xuống trước gương, đợi người đến giúpmình trang điểm.

Mộ Dung Cảnh Hòa đến.

Hắn vẫn mặc thường phục, không hề có chút vui mừng nào củangười sắp bái đường cả. Mi Lâm im lặng nhìn hắn vẫy tay cho Đệ Đường lui xuống,cũng cho thị nữ đến giúp nàng trang điểm lui ra ngoài hành lang, không hề cóchút phản ứng nào. Từ giây phút Mục Dã Lạc Mai xuất hiện nàng cũng biết rằnghôn lễ này không thể nào tiếp tục, cho nên bây giờ… cũng chẳng có gì đáng ngạcnhiên.

“Ta nhận lời với Lạc Mai sẽ không thành thân với nàng.” MộDung Cảnh Hòa nói.

Nàng cúi thấp đầu, cũng không biết khi hắn nói câu này biểutình như thế nào, có lẽ có chút cắn rứt… cũng có lẽ chẳng hề có gì. Nàng đưatay tháo dần giá y trên người mình. Bộ giá y này vốn chẳng phải thuộc về nàng,còn chưa mặc ấm thân, cởi ra cũng chẳng có gì không nỡ, cũng như hắn đối vớinàng mà thôi.

“Không cần cởi ra. Nàng ấy không cần bộ giá y này nữa, ta sẽcho người làm bộ khác cho nàng ấy.” Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn phản ứng không chútlưu luyến của nàng, trong lòng bỗng dậy lên một sự khó chịu, nhưng vẫn cố đènén xuống, tiếp tục nói mục đích của mình khi đến đây: “Ta và nàng ấy sẽ chọnngày khác thành thân, hôm nay… hôm nay sẽ chủ trì cho nàng và Thanh Yến bái đường.”

Tay run lên, nút thắt bên eo bỗng rối rắm thành một nút thắtchết. Mi Lâm ngước mắt lên nhìn hắn, không dám tin, nàng cứ đinh ninh rằng mìnhnghe nhầm.

Sắc mặt vốn không chút sắc máu của nàng dưới sự phản sắc củabộ giá y càng trở nên trắng bệch, những mạch máu xanh nhạt ẩn ẩn hiện hiện, máitóc dài trượt xuống bên dưới, mượt mà nhưng ảm đạm.

Mộ Dung Cảnh Hòa đưa mắt tránh đi, hình như cũng không dám đốimặt.

“Thanh Yến nhất định sẽ đối xử tốt với nàng…” Lúc nói câunày hắn đột nhiên cảm thấy yết hầu tắc nghẹn. Vậy là hắn không thể từ chối LạcMai, không thể từ chối một nữ tử trước mặt hắn vẫn tỏ ra cao ngạo, chí ít khôngnên vì một người… một người con gái không đáng tồn tại trong cuộc đời hắn mà chốitừ.

Mi Lâm lần này đã nghe rất rõ. Sắc mặt nàng không thể nào trắnghơn, nhưng tay vẫn không thể khống chế được, run lên bần bật, đến mức muốn cầmlấy thứ gì đó ném vào người đàn ông luôn tự cho rằng mình có thể bài bố ngườikhác. Thế nhưng khi nàng nắm được hộp phấn trên bàn trang điểm lại chỉ đơn thuầnnắm chặt trong tay mà thôi.

Sau đó, nàng đưa tay ra, di chuyển đến trước mặt Mộ Dung CảnhHòa.

Thuốc giải. Khi hắn nghi hoặc nhìn nàng, nàng dùng khẩu hìnhnói ra hai chữ này. Nàng biết với sự thông minh của hắn, hắn nhất định nhìn ra.

Ý của nàng đã quá rõ ràng. Hắn đưa nàng thuốc giải, nàng sẽthành thân với Thanh Yến.

Mộ Dung Cảnh Hòa hiển nhiên không ngờ rằng nàng lại đưa ra mộtsự trao đổi, không hề khóc lóc từ chối lời đề nghị này, hoặc là quấn lấy hắn cầuxin như trong dự tính, tâm trạng hắn bỗng trở nên phức tạp, cũng không rõ là lạclõng hay muộn phiền. Hắn ngỡ ngàng, kìm chế sự bức bối trong lòng, cố gắng thểhiện rằng mình không hề quan tâm, lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa có sẵn thuốc giải,nhưng ta sẽ cho người phối chế.” Thật ra, việc này vốn đã sớm thực thi rồi, chỉlà trước khi hoàn thành không muốn nói ra mà thôi.

Mi Lâm biết rõ người này tuy rằng khốn nạn, nhưng vẫn biếttrọng chữ tín. Cười mỉm, nàng tiếp tục đưa ra yêu cầu.

Từ đây, ta và chàng không còn gì liên quan nữa. Ngón taython nhỏ chấm vào hộp son môi, viết lên tấm khăn tay dòng chữ này, giống như từngbông hoa mai hồng nở rộ.

Sắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa biến đổi rõ rệt, trầm xuống nhìndòng chữ đó, gần như muốn dùng ánh mắt xé nát tấm khăn ra vậy. Mãi hồi lâu mớidịu lại, đưa tay ra nắm lấy chiếc khăn tay vo tròn, ném vào bồn lửa, tỏ rakhông quan tâm, nói: “Được, sẽ làm theo tâm nguyện của nàng.” Nói dứt lập tứcquay lưng bỏ đi.

Mi Lâm vẫn giữ tư thế như cũ, cũng không quay ra nhìn hắn.

Đệ Đường và cô gái phụ trách trang điểm bước vào.

“Cô nương, còn trang điểm nữa không vậy?” Đệ Đường lưỡng lựhỏi. Nàng có võ công, Mộ Dung Cảnh Hòa nói chuyện cũng không cố ý nói nhỏ, đứngbên ngoài nên nàng ta đương nhiên nghe thấy hết.

Mi Lâm gật đầu, cúi xuống ngồi đối diện với gương trang điểm,nhìn vào trong chiếc gương đồng đó, thấy một cô gái mặt trắng bệch cũng đangnhìn mình, nhưng những đường nét nhợt nhạt đó dần dần bị vùi lấp đi, thay bằngmột vẻ mặt hân hoan.

Không có trưởng bối nào giúp nàng chải tóc, thế nên ngườitrang điểm cho nàng cũng tiện thể chải luôn cho nàng, vừa chải vừa nói những lờichúc phúc.

“Một lược chải đến cuối cùng.”

”Hai lược chải đến đầu bạc.”

“Ba lược chải đến con cháu đông đầy…”

Mi Lâm bỗng thấy mắt mình dần dần nhạt nhòa đi.

Hắn nói nàng là của hắn, cả người nàng là của hắn. Hắn nóingoài hắn ra, nàng không được lấy bất kỳ ai khác…

Thảm xanh bàn hoa được trang trí khắp hỉ đường, đồng tâm kếtđược khoác trên mình Thanh Yến.

Khăn trùm đầu được tháo xuống, Mi Lâm không mở mắt, nghe thấynhững tiếng ca tụng. Đa phần là kinh ngạc vì sắc đẹp của tân nương.

Nét mặt nàng vốn không hề xấu, hôm nay lại được trang điểm kỹcàng, che lấp đi những nét nhợt nhạt thường ngày để lộ ra nét thanh thoát yêukiều, tú lệ mảnh mai. Nàng biết làm thế nào để mình nhạt nhòa giấu đi sự tồn tạicủa mình, tất nhiên cũng sẽ biết cách làm mình trở nên lộng lẫy.

Hôm nay là ngày đại hỉ của nàng. Nàng đương nhiên phải làngười con gái mỹ lệ nhất.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cũng như những tân nương khác, ánhmắt sáng trong có chút e thẹn, trước tiên là nhìn về tân lang đang đứng cạnh mình.

Đến tham gia hôn lễ tất nhiên là đều đến xem kịch, lúc này erằng đang cười nhạo nàng và Thanh Yến. Nàng đương nhiên không để tâm đến nhữngánh mắt đó, nhưng từ ngày hôm nay trở đi, nàng và Thanh Yến là người một nhà rồi,làm sao có thể để cho những người kia cười nhạo hắn.

Quả nhiên, ánh mắt đó của nàng, không chỉ khiến những ngườikia thấy hồ nghi trong lòng, mà ngay cả đến Thanh Yến cũng phải có phần sững sờ.

Thanh Yến mặc trên mình tân lang hỉ phục, thanh tú tuấn nhã,ánh mắt nhu hòa, nhìn cũng thấy giống một công tử con nhà quý tộc, đâu có giốngmột nội thị lợi hại của hoàng tộc đâu. Thấy nàng nhìn sang, ban đầu hơi ngỡngàng, sau đó mỉm cười đáp lễ, nụ cười đó ẩn ẩn có chút bi lương áy náy.

Mi Lâm mỉm cười, nụ cười khiến người khác phải rung động.Sau đó dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, hôn lễ được bắt đầu.

Nhất bái thiên địa. Nàng nhìn ra những khách mời không hề mộtai có thiện ý.

Nhị bái cao đường. Hai người không có cao đường, chỉ có chủnhân, bái là Mộ Dung Cảnh Hòa. Nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mộ Dung CảnhHòa, ánh mắt khinh thường của Mục Dã Lạc Mai, còn có cả vẻ mặt ngạc nhiên vẫnchưa tin vào mắt mình của Việt Tần.

Phu thê giao bái. Bây giờ tầm mắt chỉ còn là khuôn mặt luôngiữ ở trạng thái cười mỉm của Thanh Yến, chỉ là trong nụ cười đó có kèm theochút bi lương.

Bỗng có một bóng người cao lớn vụt qua mép cửa, đột nhiên MiLâm chỉ cảm thấy người trầm đi, phút chốc mặt mũi tối tăm, chân khuỵu xuống,đúng lúc nàng nghĩ rằng sẽ mất mặt trước mọi người, thì Thanh Yến trong giâylát kịp thời đỡ lấy nàng. Chén rượu giao bôi cuối cùng cũng không kịp uống, bàntay của người thay thế đeo dải đồng tâm kết kia khẽ đỡ lấy nàng chậm rãi tiếnvào động phòng. Nhìn bóng dáng hơi gầy phía trước, xét ra thì tính mạng nàngcũng chẳng còn được là bao, đương nhiên cũng không muốn làm lỡ dở đối phương.

“A tỉ!” Sau đó là tiếng gọi hổn hển của Việt Tần, cậu ta chắcchắn không hiểu, vẫn đuổi theo phía sau.

Mi Lâm ngoảnh lại, nhìn cậu ta mỉm cười, nụ cười đó không hềbi thương, cũng không hề thê lương. Một màu tuyết trắng ánh lại màu đỏ hồngtrang, giống như một đóa sen nở rộ vậy, Việt Tần ngơ ngác, nhìn theo hai ngườikhuất bóng, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại.

A tỉ cam tâm tình nguyện mà. Tỉ ấy chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Cậu quay lại nhìn người đàn ông đáng lẽ phải là tân lang củangày hôm nay, đúng lúc nhìn thấy chén trà trong tay hắn đã nát vụn thành nhiềumảnh, nước trà hòa vào màu đỏ tươi của máu chảy xuống, nhiễm đỏ cả vạt áo nhưngkhuôn mặt tuấn mỹ ấy vẫn cương trực, hình như không hề cảm thấy đau.

Việt Tần gãi đầu không hiểu.

Đêm về khuya, những tiếng dộng huyên náo của hôn lễ cũng dầndần tan biến.

Mộ Dung Cảnh Hòa đi đi lại lại trong phòng như một con thú mấtngủ, trong đầu không ngừng nghĩ đến nét mặt kiều diễm của Mi Lâm, nghĩ đến ánhmắt nàng lúc nhìn Thanh Yến, cả nụ cười khi nhìn Việt Tần nữa. Từ đầu đến cuốinàng không thèm nhìn hắn đến một lần, có chẳng may vô tình lướt qua cũng rất lạnhnhạt, không vui mừng cũng không tỏ ra tức giận, giống như với một người chẳngquen vậy. Thế nhưng khi nàng nhìn sang Thanh Yến lại nở nụ cười ôn nhu dịu dàngkhông hề che giấu.

Hắn chưa bao giờ biết khi ánh mắt của nàng không nhìn vềphía mình, hắn lại không thể nào chịu được như vậy. Hắn không biết, vì trướcđây ánh mắt nàng luôn nhìn về hắn. Cho dù biết rằng hắn cố ý dùng thuốc khiếnmình bị câm, sau khi hắn vì Mục Dã Lạc Mai mà đánh nàng, ánh mắt của nàng cũngkhông hề rời khỏi hắn. Mãi đến… đến sáng hôm nay, sau khi nàng nói rằng từ nayhai người sẽ không liên quan gì nữa.

Sẽ không liên quan…

Một sự bức bối khó chịu không biết phải diễn tả thế nào, kèmtheo tâm trạng dồn nén đến đau đớn khiến Mộ Dung Cảnh Hòa không kìm chế được nắmchặt mép bàn bên cạnh cửa sổ, tay còn lại ấn lên bụng, nhẹ nhàng khom lưng xuống.

Từ giờ trở đi, hai ta không còn liên quan gì nữa. Câu nói đócứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, kèm theo là ánh mắt khi nàng nhìn Thanh Yến,khiến cho lồng ngực hắn như muốn vỡ tung. Hắn bực tức hất văng tất cả những gìtrên bàn xuống, ngước đầu lên lại nhìn thấy những cánh hoa mai đang nở rộ ngoàivườn. Sắc mai như lửa đỏ, chiếu vào màu tuyết trắng trong đêm tối ảm đạm, vốnlà cao quý thanh nhã, nhưng lại khiến hắn cảm thấy phiền, nỗi bực bội tronglòng càng trào dâng, tung ra một chưởng, vài tiếng đứt gẫy vang lên, cả mấycành mai đỏ rụng xuống nền tuyết trắng.

“Sao vậy? Hối hận à?” Mục Dã Lạc Mai đứng bên ngoài cửa sổlên tiếng, giọng nói lạnh lẽo đó ẩn chứa một sự lạc lõng mà người khác khó cóthể phát giác được.

Mộ Dung Cảnh Hòa đứng đó không nói không rằng, nhìn sang khuphòng phía xa.

“Cảnh Hòa, chàng hối hận rồi đúng không?” Mục Dã Lạc Maikhông còn giữ được sự bình tĩnh, đứng hẳn ra trước cửa sổ chăm chú nhìn ngườiđàn ông trước mặt gằn giọng. Nàng không tin hắn đã thay lòng, chí ít nàng khôngtin hắn đã phải lòng người con gái tham sống sợ chết kia. Năm năm nay, mỹ nhânhắn cũng không thiếu, tài hoa xuất chúng đều có, cũng không thấy hắn động tấmchân tình bao giờ. Hắn vẫn đang đợi nàng, sao lại thay lòng đổi dạ thích ngườicon gái khác trong một thời gian ngắn như vậy được? Huống hồ lại là một gian tếtừng hãm hại mình.

Mộ Dung Cảnh Hòa định thần lại, quay sang nhìn người con gáiđã từng khiến hắn hy sinh tất cả để đánh đổi này, thấy sắc mặt vốn lãnh ngạo củanàng không biết từ bao giờ đã vương đôi nét ưu oán, thấy sự bất an trong đôi mắtkhiến người khác phải hồn bay phách lạc ấy, lòng hắn bỗng bình tĩnh lại.

“Bản vương chưa hề hối hận vì những việc đã quyết định.” Hắnlạnh lùng nói. “Khuya rồi, nàng mau đi nghỉ đi.”

Nói xong, đột nhiên quay người, tiện tay lấy tấm áo choàngđi ra ngoài cửa.

“Gọi Thanh Yến lại đây cho ta, bản vương cần ra ngoài có việc.”Bước lên bậc thềm phủ đầy tuyết trắng, Mộ Dung Cảnh Hòa để mặc Mục Dã Lạc Mai vẫnđang đứng bên ngoài cửa sổ, nói với hộ vệ đằng sau.

Hộ vệ kia ngỡ ngàng trong giây lát, thần sắc bỗng chốc trởnên khó hiểu, nhưng không dám nói gì, chỉ đành nhanh nhẹn chạy đến phòng tânhôn thông báo.

Nếu xét về tân lang thảm nhất, thì thiên hạ này không ai thảmhơn Thanh Yến, đêm động phòng hoa chúc lại bị ép đi ra ngoài cũng chủ tử. Nếunhư có chuyện gấp hay chính sự gì thì cũng đành, nhưng đây lại chỉ là muốn đituần tra việc phòng thủ và trị an của thành Kinh Bắc, tiện thể ăn sáng luôn ởbên ngoài.

Về vương phủ cũng đến giờ Mão, trong viện đã có người ravào, Mộ Dung Cảnh Hòa lại giữ chân Thanh Yến lúc này đang muốn quay về phòng tắmgiặt thay y phục, nói hắn có thể ở viện của mình giải quyết cũng được. Thật ra,để tiện hầu hạ hắn, Thanh Yến cũng có phòng riêng ở trung viện, sau khi thànhthân mới chuyển sang chỗ mới.

Thanh Yến đâu phải không hiểu Vương gia đang nghĩ gì, nhưngtrong lòng cũng thấy uất ức, vì thế mà cố ý tỏ ra không biết, vẫn với vẻ mặtkhông chút biểu tình thường ngày, nói: “Nếu như mãi không thấy về A Mi sẽ lo lắng.Nô tài về bảo một câu, sau đó sẽ quay lại hầu chủ tử ngay.” Nói đến mấy từ cuối,hắn cố ý nhấn mạnh ngầm ý ám chỉ, ngài có là Vương gia cũng không thể bá chiếmthời kỳ tân hôn của thủ hạ như thế này chứ.

A Mi… Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ cảm thấy lông mày khẽ giật, nhưngcảm giác khó chịu trong người thì ngày càng trỗi dậy, ấy thế mà lại không thểphát tiết ra ngoài, vì vậy sắc mặt càng trở nên tồi tệ.

Thanh Yến lễ phép cúi thấp đầu đứng đó cho nên không thấy đượcsắc mặt Mộ Dung Cảnh Hòa.

Mộ Dung Cảnh Hòa không vui nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thỏahiệp vẫy tay cho phép hắn lui xuống. Một mình quay lại phòng, mãi đến khi thị nữbưng thau nước nóng đến cho Mộ Dung Cảnh Hòa rửa mặt mới phát hiện ra lòng bàntay vẫn còn găm mảnh sứ của chén trà tối qua. Không cho thị nữ giúp, hắn tựmình gỡ từng miếng từng miếng, nhìn những giọt máu đỏ tươi rơi xuống từ lòngbàn tay, hắn lại nhớ đến Mi Lâm với bộ giá y màu đỏ tú lệ mê hồn, khiến cho sựđau đớn càng trở nên dữ dội. Lấy tấm vải bó lại qua loa vết thương, hắn chuyểnmình đi vào phòng trong lấy bản đồ Đại Viêm và các nước lân bang ra bắt đầunghiên cứu tình hình chiến sự.

Chỉ còn hơn tháng nữa là đến Tết, trời đất lạnh căm, lòngngười rời rạc, nếu như chiến sự mãi kéo dài thế này thì Đại Viêm sẽ gặp bất trắcmất.

Đúng lúc Thanh Yến về thay xong bộ y phục trở lại thì MộDung Cảnh Hòa cũng ra quyết định.

“Hôm nay về kinh? Vậy hôn sự của Vương gia và Mục Dã Tướngquân thì tính sao đây?” Thanh Yến kinh ngạc, hắn cho rằng những toan tính trongkhoảng thời gian này của Vương gia tất cả chỉ nhằm mục đích thành thân với MụcDã Lạc Mai, đâu ngờ mục đích sắp đạt được, lúc này Vương gia lại quyết định vềkinh phụng chỉ đi dẹp giặc ngoại bang.

Mộ Dung Cảnh Hòa tự dưng bỗng thấy hai tiếng hôn sự sao màchói tai đến vậy, bất giác gườm gườm nhìn sang Thanh Yến, ngữ khí bực bội:“Song thân của nàng ấy đều ở kinh thành, đương nhiên phải tổ chức ở kinh thànhrồi.”

Thanh Yến hoài nghi nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ ồ mộttiếng, đoạn xin cáo lui về chuẩn bị cho việc hồi kinh.

Mộ Dung Cảnh Hòa bỗng gọi hắn quay lại, lưỡng lự giây lát,đúng lúc Thanh Yến không đợi được định hỏi lại, thì lại nói với vẻ mặt nhưkhông có chuyện gì xảy ra: “Ngươi vừa mới thành thân với… ừ… xa nhau lâu ngàyquá cũng không hay, cho nàng ấy đi cùng luôn đi.” Hắn quả thật không có cáchnào nói ra được hai chữ “thê tử” đó.

Thanh Yến cung kính nhận lời, sau khi quay lưng đi cuối cùngcũng không kìm chế được sự nghi hoặc của mình, tự nhủ Vương gia ngài có quantâm đến thê tử của nô tài thì cũng có chút quá hiển minh rồi đó.

Khi Mi Lâm hay tin sắp phải về kinh quả thật có chút không bằnglòng. Nàng muốn ngắm nhìn Kinh Bắc trong làn mưa xuân tháng Hai, lần này khôngđược toại nguyện, sau này e rằng cũng không còn cơ hội nữa. Nhưng mình vừa mớithành thân với Thanh Yến, tuy rằng chưa cùng nhau uống rượu giao bôi cũng chưakết phát, nhưng trên danh nghĩa cũng đã trở thành người một nhà rồi, đi cùng hắncũng là phải lẽ. Những ý nghĩ này chỉ đơn thuần lướt qua trong đầu nàng, khônghề nói ra. Thanh Yến thông báo cho nàng xong, nàng liền vui vẻ sắp xếp đồ đạcchuẩn bị cho chuyến đi.

Nói sắp xếp nhưng thật ra cũng chẳng có gì để chuẩn bị cả,chỉ là mấy bộ y phục mà thôi. Đúng lúc nàng xách hành lý cùng Thanh Yến bước rakhỏi căn phòng mới ở được một buổi tối thì thấy một nam tử cao to lực lưỡng đứngở bên ngoài.

Người đàn ông đó khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo xấu xí,nhưng ánh mắt rất sáng, cho người ta một cảm giác thật thà chất phác. Mi Lâmnheo mắt lại nhìn, phát hiện ra sự lẩn tránh ẩn hiện trong đôi mắt ấy, cảm giácquen quen. Đang cố nhớ lại, thì người đàn ông đó lại cung kính hành lễ vớinàng, gọi cô nương.

Mi Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, hai mắt bỗng mở tròn bất ngờ.

Thi Quỷ? Thi Quỷ! Nàng đưa tay giữ lấy hắn ta, không sao nóiđược thành tiếng, nhưng ánh mắt lại chứa chan niềm vui. Nàng thật không ngờ lạicó thể gặp được Thi Quỷ ở đây, xem ra khoảng thời gian qua của hắn ta cũngkhông quá tồi, cơ thể rắn rỏi hơn, lưng cũng không gù nữa, trẻ ra rất nhiều.

Thi Quỷ ban đầu hơi giật mình, thấy tinh thần nàng vẫn tốt,cũng không kìm được ha ha cười lớn, mãi sau đó mới dè dặt liếc mắt nhìn sangphía Thanh Yến đang âm trầm bên cạnh.

“Ngươi đến đây làm gì?” Thanh Yến đứng cạnh hai người, nét mặtkhông chút biểu tình thường ngày bây giờ hơi biến sắc, biểu lộ thái độ khôngvui.

Mi Lâm phát hiện ra giữa hai người này có gì đó không đúng,sau đó liên tưởng đến cảnh tình của ngày hôm qua, trầm ngâm giây lát, cũng đoánra được phần nào sự tình. Thấy Thi Quỷ gãi đầu gãi tai chưa biết trả lời thếnào, nàng không kềm được muốn đỡ lời, đành gắng sức kéo hắn tiến gần về phíaThanh Yến, sau đó ra hiệu với Thanh Yến rằng muốn đưa Thi Quỷ đi cùng lên Kinh.

“Không được, Vương gia không đồng ý đâu.” Thanh Yến lắc đầuchẳng hề do dự, sau đó chuyển vấn đề sang phía Mộ Dung Cảnh Hòa.

Thần sắc Thi Quỷ bỗng ảm đạm hẳn xuống. Thanh Yến lạnh lùngquay lưng bỏ đi không thèm nhìn. Mi Lâm không hề tin những lời thoái thác đó củaThanh Yến, nàng cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng bây giờThanh Yến đối với nàng mà nói dù sao với người khác cũng không còn như nhau nữa,nhưng sao cứ phải từ bỏ vì những người không liên quan?

Nàng đưa tay níu Thanh Yến lại, Thanh Yến quay về đối diện vớihai khuôn mặt đáng thương tội nghiệp đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

“Thôi được, mau mau đi thu xếp hành lý, không theo kịp thì đừngtrách ta.” Hắn phiền muộn nói, thấy Thi Quỷ vui mừng hớn hở chạy đi chuẩn bị, bấtgiác thở dài. “A Mi, nàng…” Hắn hiểu tâm ý của nàng, chỉ là có nhiều chuyệnkhông hề đơn giản như mình nghĩ.

Mi Lâm nhìn hắn, cười với vẻ mặt vô tội.

Thanh Yến nhìn nụ cười đó của nàng, trong lòng bỗng thấy hồihộp, thấp thoáng chút cảm giác bối rối khi bị người khác nhìn thấu. Có lẽ thậtra những chuyện không đơn giản như vậy cũng không phải là nhiều, chỉ là hắn…hơn nữa Vương gia quá phức tạp, nên khiến cho hai ngươi vốn sống đơn giản nàychịu giày vò theo họ.

Hắn vẫn biết người con gái này vốn rất thông minh, thôngminh đến mức biết lúc nào nên thu hồi ánh hào quang của bản thân, khi nào cầnhùa theo nịnh họt, không thua kém ai, nhưng tuyệt đối không thể hiện ra ngoài.Hắn vẫn luôn cho rằng nàng cũng giống bọn họ, mỗi bước đi đều tính toán cặn kẽđược gì mất gì. Mãi đến hôm qua khi tiến hành hôn lễ, khi nàng nhìn hắn, hắn mớihiểu rõ thì ra nàng cũng rất giản đơn.

Chỉ là hơn ai hết nàng hiểu rõ mình đang sở hữu những gì,sau đó càng thêm trân trọng những thứ đó mà thôi,

“Đi thôi. Chớ để Vương gia đợi lâu.” Hắn mỉm cười, nắm lấytay nàng đi ra ngoài.

Từ nay về sau, hắn sẽ cố gắng hết sức để nàng không phải chịuthêm bất kỳ sự tủi thân nào nữa.

Lần hồi kinh này đi theo Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ có Thanh Yếnvà Việt Tần, Mục Dã Lạc Mai thì vẫn mang theo hai nữ thị vệ, Mi Lâm và Thi Quỷđi cùng là một sự bất ngờ ngoài dự tính. Lúc Mộ Dung Cảnh Hòa trông hấy Thi Quỷcũng có chút ngỡ ngàng, hỏi một câu rằng ngươi đi để làm gì? Thanh Yến chỉ cúimặt không nói gì, Thi Quỷ đành gãi gãi đầu lẩm bẩm nói mình có thể đuổi ma,cũng biết giải tà thuật nữa. Còn Mi Lâm, hắn từ đầu đến cuối không hề nhìn nàngđến một lần, giống như hai người thật sự không còn liên quan gì nữa vậy.

Hổ Dực Thập Thất Kỵ cũng không đi theo, bọn họ vốn đã rời khỏiKinh Bắc sớm một bước rồi, nhưng phương hướng ngoài Mộ Dung Cảnh Hòa ra không mộtai biết.

Vì lên đường gấp gáp, trên đường lại cưỡi ngựa nên không aitrò chuyện gì cả, mọi việc cũng tương đối an bình vô sự. Sau khi lên thuyền điđường sông, Mi Lâm cả ngày đều ở lại trong phòng dưới khoang thuyền rất ít rangoài, thế nên rất ít gặp Mộ Dung Cảnh Hòa và Mục Dã Lạc Mai. Phòng dưới khoangcũng không hề hẹp, ngoài hai nữ thị vệ của Mục Dã Lạc Mai và Việt Tần cùng ThiQuỷ là ở phòng đôi, thì bốn người còn lại đều ở phòng đơn. Mi Lâm thành thân vớiThanh Yến đến nay cũng chưa có ngày nào là chung phòng cả. Nhưng mỗi khi rảnh rỗilà Thanh Yến và Việt Tần lại sang trò chuyện cùng nàng.

Việt Tần thắc mắc về chuyện Mi Lâm nhận lời thành thân vớiThanh Yến nên mỗi khi có cơ hội là lại hỏi.

Mi Lâm rất quý Việt Tần, tuy rằng không cố ý giấu diếm,nhưng chuyện này cũng không biết phải nói thế nào, cậu ta dự định sẽ đi theo MộDung Cảnh Hòa, đương nhiên không nên vì chuyện này khiến cậu ta bất mãn với hắn.Nàng nghĩ đoạn, nhúng nước viết lên mấy chữ: Thanh Yến rất tốt.

Việt Tần nhìn mấy chữ đó ngỡ ngàng hồi lâu, nhớ lại hình ảnhMộ Dung Cảnh Hòa bóp vỡ chén trà ngày hôm đó, bất giác lẩm bẩm mấy tiếng:“Nhưng… Vương gia rất thích tỉ mà.”

Mi Lâm sững người, quay mặt nhìn về hướng khác.

Bên ngoài cửa sổ, vách núi như được gọt giũa, sương mù trôilững lờ, tiếng vượn não nề hú lên từng hồi.

Việt Tần ngỡ ngàng nhìn vào ánh mắt nàng, bỗng dưng cảm thấybuồn, đang định nói thêm điều gì đó thì thấy nàng ngoảnh lại, mỉm cười.

Hắn là chủ tử, tỉ là nô tài. Nàng nói, sau đó nhìn thấy ánhmắt không hiểu của Việt Tần lại bổ sung thêm một câu: Sau này đừng hỏi những việcnhư thế này nữa, nghe chưa?

Mãi đến lúc ra về Việt Tần vẫn cảm thấy mơ hồ. Cậu ta trờisinh tính đơn thuần, sao biết được trong chuyện này có nhiều uẩn khúc như vậy.Mãi đến khi nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa và Mục Dã Lạc Mai thân mật ngồi trênkhoang thuyền cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề mấu chốt.

Đại khái là từng bị bắt giam, lại bị biến thành thú săntrong cuộc truy bắt, cậu ta vốn không có hảo cảm với Mục Dã Lạc Mai. Bây giờthêm vào chuyện của Mi Lâm, trong bụng càng thấy ghét, lập tức kích động tiến đếngần.

Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn rất qúy cậu ta, vừa nhìn thấy đã gọi lại.

“Tần tử, ngươi cũng qua xem xem giang sơn Đại Viêm ta cókhác gì so với Nam Việt không?”

Việt Tần cung kính hành lễ, sau đó mới hững hờ đưa mắt nhìnqua một lượt, lễ phép trả lời: “Bẩm Vương gia, nô tài thấy núi non sông nước đềugiống nhau cả, không phân biệt được cụ thể.”

“Ồ?” Mộ Dung Cảnh Hòa bất giác tỏ vẻ hứng thú, cười nói: “Nếuđã giống nhau cả vậy tại sao phải phân Nam Việt với Đại Viêm chứ, hay là hợpthành một nhà?”

Nghe vậy, Mục Dã Lạc Mai bỗng cảm thấy kinh ngạc, ngước lênthấy ánh mắt hắn đầy vẻ hài hước, nhất thời cũng không rõ hắn đang đùa Việt Tầnhay là có ý định này thật. Nếu như là Mi Lâm, tất nhiên sẽ không có sự nghi hoặcnày.

Việt Tần hiển nhiên không biết trả lời thế nào, đưa tay lêngãi gãi đầu, mãi một hồi mới khổ não nói: “Hợp thành một nhà đương nhiên tốt rồi,không còn có chiến tranh nữa. Nhưng ai làm Hoàng đế chứ?”

Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn sắc mặt ngây ngô của Việt Tần, khôngkìm được vui vẻ đưa tay lên xoa đầu cậu ta: “Được rồi, chuyện này không cần đếnngươi phải bận tâm. Ngươi ở đó làm gì vậy?”

Mục Dã Lạc Mai rất ít khi thấy hắn dung túng người khác nhưthế, trong lòng thấy lạ kỳ, không tránh khỏi đưa mắt sang chăm chú nhìn Việt Tần.Thấy cậu ta tuy rằng khá gầy guộc nhưng cũng rất tuấn tú khôi ngô, đặc biệt làđôi mắt đen sáng, bắt đầu lại nghĩ ngợi linh tinh. Hiển nhiên năm năm qua cuộcsống bê bối của Mộ Dung Cảnh Hòa đã để lại sự ám ảnh trong lòng nàng.

Việt Tần bản chất ngây ngô, tuy rằng cảm thấy ánh mắt nàngta nhìn mình có chút khác thường, nhưng lại chẳng để tâm đến. Nghe Mộ Dung CảnhHòa hỏi vậy, nhe răng cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

“Bẩm Vương gia, nô tài vừa ở chỗ A… Mi… Mi Lâm cô nương nóichuyện một lát, đang định về phòng thì nhìn thấy Vương gia và Mục Dã Tướng quânngồi trên này nên muốn lại hỏi xem có việc gì cần sai bảo không.”

Mộ Dung Cảnh Hòa nghe thấy hai từ Mi Lâm, lồng ngực bất giácrung lên, nhưng chú ý thấy Việt Tần đổi cách xưng hô, đang suy ngẫm ý đồ trongđó thì nghe thấy tiếng Mục Dã Lạc Mai nói: “Nàng ta đã gả cho người khác, chodù là gả cho một thái giám thì cũng không thể dùng hai chữ cô nương được!”

Nghe ra ý chế nhạo trong những lời nói vừa rồi, Mộ Dung CảnhHòa liếc mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt đầy khinh miệt của nàng ta,trong lòng không thấy thoải mái, sắc mặt càng trầm xuống.

Việt Tần vô cùng tức giận, nhưng cũng biết không đắc tội đượcvới người này, cậu ta không thèm trả lời, tiếp tục nhìn sang Mộ Dung Cảnh Hòa vớivẻ giận dỗi, nói: “Vương gia, nô tài vẫn quen gọi là Mi Lâm cô nương, Mi Lâm cônương, Mi Lâm cô nương…”

Mộ Dung Cảnh Hòa phì cười vì tính khí trẻ con của cậu ta, nhữngbực bội trong lòng cũng dần tan biến. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của MụcDã Lạc Mai hắn mới phát giác mình có phần thái quá, bèn hắng giọng một tiếng giảvờ như không có gì xảy ra, ngoảnh mặt tiếp tục ngắm cảnh sông nước.

“Ngươi thích gọi thế nào thì gọi như thế đi. Nàng ấy…” Nói đếntừ này, tâm trạng vốn có chút thoải mái bỗng lại trầm xuống, lạnh lùng nói:“Nàng ấy chắc chắn sẽ không để bụng đâu.”

Thực ra… hắn cũng rất thích cách xưng hô này.

Nhận được sự đồng tình của Mộ Dung Cảnh Hòa, Việt Tần khôngkìm được sự đắc ý, tỏ vẻ thị uy với Mục Dã Lạc Mai, chỉ thiếu mỗi nước khoachân múa tay. Mục Dã Lạc Mai lại cho rằng không đáng để kỳ kèo với một đứa trẻnhư cậu ta, lạnh nhạt hừ lên một tiếng, rồi tức giận bỏ xuống dưới khoang.

Mộ Dung Cảnh Hòa cũng không ngoảnh đầu lại, dường như đãchìm đắm trong cảnh sắc này, không còn chú tâm đến những việc bên cạnh.

Việt Tần nhìn dáng hắn đứng đó, bất giác nhớ lại thần sắckhi Mi Lâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ ban nãy, mơ hồ có cảm giác gì đó giốngnhau, khiến lòng cậu ta cũng chua xót vạn phần.

Càng đi về phía Nam tuyết cũng không còn nữa nhưng ngày ngàyđều mưa. Đến chính Ngọ, mưa cứ róc rách bên ngoài, mãi chiều tối vẫn chưa tạnh.

Ba bữa cơm vốn là phòng nào phòng nấy tự giải quyết. Thanh Yếnhầu hạ Mộ Dung Cảnh Hòa ăn xong, lúc quay trở lại thì phát hiện trong phòngmình có người, đẩy cửa vào thì thấy ngay một nồi lẩu nóng hôi hổi ở trên bàn,bên cạnh là mấy đĩa rau xanh thường gặp.

“Tổng quản đai ca cuối cùng cũng về!” Giọng Việt Tần lanh lảnhvọng ra, sau đó mới ló mặt, kéo hắn ngồi xuống bàn. “Mau mau, đói quá rồi.” Vừanói vừa lấy chân hất cánh cửa khép lại.

Mi Lâm vui vẻ phân bát đũa cho mọi người, Thi Quỷ đang xớicơm, nhìn thấy hắn bất giác tay run bần bật, hơi dừng lại, thần sắc thấp thỏm,hình như đang lo sợ sẽ bị hắn quở trách.

Từ trước đến giờ Thanh Yến chưa từng biết đến mùi vị có ngườiđợi về cùng ăn cơm, thường thì vẫn chỉ là một mình một căn phòng lạnh lẽo, quenrồi cũng chẳng sao, hôm nay lại đột nhiên cảm thấy cay cay sống mũi, trong lòngdường như cũng ấm áp hơn nhiều.

Để ý thấy thần sắc của hắn không giống thường ngày, Thi Quỷbất giác hoang mang, đặt bát xuống định tiến lên phía trước, nhưng lại khôngdám.

“Ăn cơm một mình cảm thấy rất tủi thân.” Việt Tần vẫn đanghưng phấn vì được dùng cơm cùng mọi người cũng không để ý đến thần sắc khác lạcủa hai người, nhanh miệng giải thích. Cậu ta vốn cũng có chút sợ hãi sự hỉ nộkhông ra mặt thường ngày của Thanh Yến và cả ánh mắt nhìn người khác lúc nàocũng thấp hèn hơn mình của hắn, nhưng vì quan hệ của hắn và Mi Lâm nên cũng cónhiều phần thân thiết. “Đệ thích náo nhiệt, người càng đông càng vui. Tổng quảnđại ca đừng có tức giận nha, đây là chủ ý của đệ, Quý đại ca là do đệ mời đến.”Thì ra Việt Tần mới đầu chỉ muốn đền cùng ăn với Mi Lâm, Mi Lâm lại sợ rằng đợiđến khi ThanYế trở về thì cơm canh cũng nguội mất rồi, nên mới nảy ra ý định gọimọi người cùng ăn lẩu,vì vậy Việt Tần cũng gọi cả Thi Quỷ đến.

Sự nghiêm túc trên sắc mặt Thanh Yến không còn nữa, mỉm cườinói: “Như này cũng vui. Lâu rồi ta không dùng bữa cùng người khác.” Nói xong, lạigần chỗ Mi Lâm ngồi xuống, đón lấy đôi đũa nàng đưa, chủ động gắp mấy miếng đậuphụ cho vào trong nồi.

Thi Quỷ thấy vậy cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, xới thêm cơm, haitay cung kính đưa lại cho hắn.

“Quý đại ca, huynh còn e ngại như thế bữa cơm này ăn sẽkhông còn ngon miệng nữa đâu.” Việt Tần cười hì hì ton hót thêm mấy câu.

Thi Quỷ nghe vậy ngượng đỏ mặt, lẩm bẩm mấy câu, nhưng cũngkhông còn dè dặt như ban đầu nữa. Mi Lâm vốn là người nhạy bén, trông thấy taiThanh Yến hơi đỏ, trong lòng mỉm cười bất giác vui hẳn lên. Nàng cũng không rõsao hai người có thể ngồi với nhau, nhưng nếu như cả hai đều chân thành thì âucũng là điều tốt đẹp.

Việt Tần vốn là một cô nhi. Sau khi Thi Quỷ gửi thư đếnvương phủ, Thanh Yến từng phái người đến nhà hắn điều tra sự tình, hay tin songthân hắn đã sớm từ trần, thê tử lại tái giá. Nói như vậy, bốn người bọn họ đềulà những người cô đơn không nơi nương tựa, tuy rằng lai lịch lẫn thân phậnkhông giống nhau nhưng hôm nay tề tựu tại đây lại không hề thấy có chút gì xa lạ.Mi Lâm không nói được, Thanh Yến có thói quen khi ăn cơm không nói chuyện, ThiQuỷ thì ít nói, vì thế mà chỉ nghe thấy giọng nói líu lo của một mình Việt Tần,ấy vậy mà nhưng cũng đủ náo nhiệt.

Bữa cơm sắp tàn thì nghe thấy cửa cạch một tiếng, mở toang.

“Thanh Yến…” Tiếng gọi của Mộ Dung Cảnh Hòa vọng vào nhưng độtnhiên dừng lại vì nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Lúc này Mi Lâm đang gắp một miếng cá cho Thanh Yến, Việt Tầnđang đùn đẩy cho Thi Quỷ miếng thịt, Thi Quỷ lại vội vàng khước từ. Trông thấysự xuất hiện của Mộ Dung Cảnh Hòa, mấy người bỗng sững lại.

Thanh Yến phản ứng rất nhanh, vội vàng đặt bát đũa xuống đứngdậy, dường như muốn chắn trước Mi Lâm.

“Vương gia.” Hắn có chút nghi hoặc. Giờ này đang là giờ dùngcơm trưa, không biết có chuyện gì gấp gáp mà Vương gia lại đích thân đến gọi.Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn không chút chậm trễ chuẩn bị ra ngoài.

Sau đó, Mộ Dung Cảnh Hòa bước vào.

“Ăn xong đi đã.” Hắn nói, bản thân lại đi vào ngồi xuống cạnhgiường Thanh Yến. Trong phòng không còn chiếc ghế nào nữa, ngoài giường ra thìquả thật cũng không còn chỗ nào để ngồi.

Ba người còn lại đến lúc này mới kịp hoàn hồn, đồng loạt đứngdậy.

Mộ Dung Cảnh Hòa ra hiệu cho họ tiếp tục, không cần để ý hắnnhưng Thanh Yến đâu thể làm vậy, lập tức đi pha ấm trà nóng cho hắn, sau đó mớiquay lại bàn ăn.

Có một vị hung thần ngồi bên cạnh nhìn họ như vậy, bốn ngườilàm sao có thể tùy ý như ban đầu được, không khí trong phòng cũng trở nên gượnggạo, ngay cả Việt Tần hay cười hay nói cũng im lặng hẳn đi, ngoài liên tục gắpthức ăn cho Thi Quỷ ra cũng chỉ biết cắm cúi ngồi ăn.

Mi Lâm ngồi quay lưng lại với giường cảm nhận không khí mộtcách rõ nét nhất, cả người mất tự nhiên, ngồi không yên, nuốt thức ăn cũngkhông thấy ngon.

Một hồi sau, Thanh Yến không chịu được nữa, đặt bát đũa xuốngtrong khi ba người còn lại vẫn nhìn về phía người đàn ông vừa chậm rãi uốngtrà, vừa nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt nghi hoặc.

“Ta đủ rồi, mọi người ăn xong thì trở về nghỉ ngơi, không cầnphải thu dọn.” Hắn dịu dàng nói với Mi Lâm, ánh mắt chứa đầy sự an ủi, xong liềnđứng dậy nói. “Vương gia, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

“Không sao, ở đây nói cũng được.” Mộ Dung Cảnh Hòa lại bìnhchân như vại, không hề có ý định đứng dậy, ánh mắt thấp thoáng vẻ cộc cằn.

Thanh Yến hiểu rằng những cử chỉ ban nãy của mình khiếnVương gia không vui, nhưng hắn ta cũng không phủ nhận mình quả thật là cố ý làmvậy. Trông thấy Mi Lâm từ khi Mộ Dung Cảnh Hòa bước vào đền giờ đều cúi thấp đầukhông còn tươi cười như trước, hắn thở dài trong lòng nhưng cũng không biết làmthế nào cho phải, chỉ đành đứng lên phía trước giúp nàng che lại ánh mắt của MộDung Cảnh Hòa.

Mộ Dung Cảnh Hòa nhếch mép vười, hắn đương nhiên nhìn ra ý đồcủa Thanh Yến nhưng không hề nói gì, chỉ lạnh lùng: “Từ ngày mai đến phòng lớndùng bữa, không được ăn ở phòng nhỏ dưới khoang như thế này, người khác khôngbiết lại trách bản vương bạc bẽo với thuộc hạ.”

Thanh Yến kính cẩn đáp ứng, tự nhủ trong bụng đích thân đếnchỉ vì chuyện này sao, Vương gia ngài cũng quá ư chuyện bé xé ra to rồi đó.

Việt Tần ngước đầu nhìn Mi Lâm đang ngẩn ngơ và Thi Quỷ chântay luống cuống, không kìm chế được tính hay chuyện của mình, chêm vào, cườinói: “Ý của Vương gia là bọn nô tài có thể cùng dùng bữa với ngài?” Mấy ngày gầnđây tuy rằng cậu ta có học được chút quy tắc, nhưng từ nhỏ không người dạy bảo,ý thức về tôn ti trật tự cũng chưa được trau dồi, đối với Mộ Dung Cảnh Hòa thìngưỡng mộ kính trọng nhiều hơn là sợ sệt.

Thanh Yến chau mày, đang định quở trách cậu ta không biếtquy củ thì không ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa lại phá lên cười.

“Không sao, vậy thì từ ngày mai đến cùng dùng bữa với bảnvương đi.”

Việt Tần cười khanh khách lén nhìn sang Mi Lâm, thấy nàngmím chặt môi, trong lòng lại sầu não, hận không thể tự cho mình một bạt tai, chỉlà bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Mưa vẫn dầm dề, đến ngày thứ hai không những không ngớt màcòn to hơn. Việt Tần là người Nam Việt, nghe cậu ta kể khí hậu Nam Việt thườngnhư thế này, cho nên không chút gì tỏ vẻ không quen cả, cả ngày đi hết phòng nọđến phòng kia, cũng thường thường chạy lên mạn thuyền dầm mưa, không lúc nào chịungồi im một chỗ, nghịch ngợm như chú khỉ con.

Nhưng sắc mặt của thuyền trưởng lại không hề tốt đẹp gì, ôngnói buổi chiều sẽ đi qua bãi Li Đồ, nơi này địa hình vốn hiểm trở, bãi đá ngầmrất nhiều, bình thường đi qua cũng phải rất cẩn thận, thời tiết cứ mưa không dứtthế này chỉ sợ càng nguy hiểm. Bây giờ chỉ còn cách gia tăng tốc độ cho kịp đầugiờ chiều đến được đó, lợi dụng khi trời còn sáng đi qua sẽ bớt nguy hiểm hơnnhiều. Chuyện này chẳng ai có thể giúp đỡ một tay, vì vậy mọi người cũng khôngthèm nghĩ đến.

Mi Lâm từ trước đến giờ vốn thận trọng, sau khi nghe những lờiđó liền đi tìm thuyền trưởng xin ít giấy dầu bọc hết y phục của mình và ba ngườikia lại, rồi nhét vào trong hành lý của mỗi người một cây châm lửa đề phòng bấttrắc. Còn Mộ Dung Cảnh Hòa và Mục Dã Lạc Mai thì không cần nàng phải bận tâm.

Thanh Yến thấy vậy nghĩ ngợi giây lát, quyết định cẩn thận vẫnhơn, rồi làm theo cách đó giúp Mộ Dung Cảnh Hòa bọc lại những vật quan trọng. MộDung Cảnh Hòa trông thấy có chút kỳ lạ, tùy tiện hỏi, nghe được việc này xuấtphát từ sự thận trọng của Mi Lâm thì không còn ý định trêu đùa nữa, trong lòngvừa mềm mại lại vừa xót xa, còn có cả sự đố kỵ khó nói.

“Nàng ấy vẫn thường rất tỉ mỉ…” Hắn lẩm bẩm một mình, xong lạiđưa ánh mắt nhìn về những giọt mưa như những viên trân châu bên ngoài cửa sổ,nhớ lại những chuyện đã qua, đôi mắt bất giác rơi vào một vùng mênh mông.

Thanh Yến ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì thêm, thực racũng chẳng biết nói gì.

Đến khi ăn trưa quả nhiên mọi người đều tề tựu lại đông đủ,từ sau khi rời khỏi Kinh Bắc cũng chưa có dịp nào náo nhiệt như này cả. Theo ýcủa Mộ Dung Cảnh Hòa, tất cả mọi người đều ngồi chung một chiếc bàn lớn dùng bữa,không phân tôn ti trật tự, đến cả hai nữ thị vệ của Mục Dã Lạc Mai cũng đượccho gọi đến cùng ăn.

Mục Dã Lạc Mai cảm thấy hơi kỳ lạ, khi nàng ta hành quânđánh trận cùng ăn cùng ngủ với tướng sĩ, cũng không phải không thể chịu đựng được,nhưng cứ ngước lên là nhìn thấy Mi Lâm, trong bụng vẫn cảm thấy không thoảimái. Tự bản thân nàng ta cũng không biết vì sao lại không ưa người con gái này.Chẳng lẽ là do bản mệnh xung khắc?

Mi Lâm nào có để tâm đến suy nghĩ của nàng ta, vì Thanh Yếnphải hầu Mộ Dung Cảnh Hòa, nàng lại phải ngồi bên cạnh Thanh Yến, nên chỉ cáchMộ Dung Cảnh Hòa một người mà thôi. Điều này vốn cũng chẳng có gì, nàng nghĩ rằngmình và hắn cũng không còn quan hệ gì nữa thì cũng không nhất thiết cần phảitránh mặt. Chỉ là mỗi khi nàng nhìn thấy Thanh Yến vì phải hầu hạ hắn mà khôngăn được gì, không kìm lòng được gắp thức ăn bỏ vào bát cho Thanh Yến, lại thấynhư cánh tay gắp thức ăn đó bị thú dữ theo dõi vậy, cảm giác nguy hiểm tự nhiêndâng trào.

Nàng thầm ảo não, nghĩ bụng chàng hiện tại cũng không còn làchủ nhân của ta nữa, ta thích làm gì thì làm. Cho nên, kèm theo cảm giác toànthân run rẩy, thức ăn càng gắp càng nhiều, chẳng mấy chốc, bát cơm của Thanh Yếnxếp thành một đỉnh núi nhỏ.

“Đủ rồi, A Mi.” Những người khác không hề lên tiếng, Thanh Yếnái ngại nói.

Mi Lẩm ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy ánh mắt có chút chánnản của Thi Quỷ, tự dưng thấy hổ thẹn, lại nhìn thấy miếng đùi gà trong bát hắnmãi chưa thấy ăn, đột nhiên đứng dậy gắp lại đưa đến bát của Thanh Yến. Chỉ làbát cơm Thanh Yến đã quá đầy, không đặt thêm được nữa, nàng đần người tronggiây lát, định chia bớt chỗ thức ăn đó sang bên bát của mình, nhưng trên đũa vẫncòn đang gắp thức ăn.

Mọi người trong bàn đã sớm giương mắt đờ đẫn vì những cử chỉcủa Mi Lâm, ngay cả Việt Tần cũng không kìm chế được kinh ngạc đến nỗi rơi cảđũa, cúi xuống nhặt mà mãi hồi lâu vẫn chưa xong, chỉ là nhìn thấy chiếc ghếnơi hắn ngồi lạch cạch động đậy không ngừng. Thi Quỷ ngồi bên cạnh nhưng lạikhông phát giác ra điều gì, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn miếng đùi gà kia.

Cảnh tượng này quá kỳ dị, Mộ Dung Cảnh Hòa không kìm được cườiphá lên, dùng đũa lấy bớt thức ăn trong bát Thanh Yến chuyển sang cho mình. Miếngđùi gà trên đũa Mi Lâm cuối cùng cũng có chỗ đặt, nhưng đồng thời là sự sững sờcủa mọi người. Việt Tần vừa mới ngồi dậy ối một tiếng rồi lại tiếp tục cúi xuống.

Thanh Yến lúng túng, không dám làm gì Mộ Dung Cảnh Hòa, chỉbiết lườm sang nhìn Thi Quỷ ngồi đối diện nhưng vẫn cúi xuống gặm miếng đùi gàđó, nghĩ rằng bát của Vương gia nhiều thức ăn như vậy rồi, chắc không cần mìnhphải hầu hạ nữa.

Thi Quỷ thấy vậy, sắc mặt lo sợ cũng dịu đi phần nào, ngâyngô cười.

Vì Thanh Yến cúi thấp xuống, nên Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thấyrõ ràng điệu bộ nho nhã từ tốn khi ăn của hắn, cả sắc mặt xanh mét và ánh mắt sắcbén của Mục Dã Lạc Mai đang nhìn về phía Mi Lâm. Nàng ngớ người ra, sau đó lặnglẽ thấp đầu cắm cúi ăn, không còn gắp thức ăn cho bất kỳ ai nữa.

Cạch! Tiếng đũa đập xuống bàn khiến mọi người giật mình.

“Ta trước giờ không hề biết chàng còn có thói quen ăn chungthức ăn với nô tài đó, Vương gia ngài cũng thật quá dễ dãi.” Mục Dã Lạc Mai cườinhạt nói, phá vỡ bầu không khí yên ắng của bữa cơm.

Những lời này đều như giấu đao giấu kiếm bên trong, chớ nóiMộ Dung Cảnh Hòa, ngay cả đến Thanh Yến cũng biến sắc mặt. Mi Lâm bất giác nắmchặt đôi đũa trên tay, kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nàng cũng biết mình khôngđược tạo thêm phiền phức cho Thanh Yến. Trước đây nàng là nô tài của Mộ Dung CảnhHòa, tất phải nhẫn nhục chịu đựng, bây giờ trên danh nghĩa đã là thê tử củaThanh Yến, càng phải tiếp tục chịu đựng. Xét cho cùng, đời này đều phải mãi nhẫnnhục như thế này mà thôi…

“Thanh Yến từ nhỏ đã theo bản vương, cảm tình thân thiết nhưhuynh đệ, đừng nói là ăn chung một bát cơm, ngày trước bản vương gặp nạn, trọngthương không thể ăn được đều nhờ vào Thanh Yến nghiền nát lương khô bón cho taăn, ta mới có thể sống sót đến ngày hôm nay.” Mộ Dung Cảnh Hòa đặt bát xuốngbàn ung dung nói, ngữ khí có chút không hài lòng. “Hôm nay chỉ là ăn chút thứcăn trong bát của hắn ta, đâu có gì kỳ lạ?” Nói xong, dừng lại giây lát, cười:“Lạc Mai, hai chữ nô tài này không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi được đâu.”Câu nói này đầy ý cảnh cáo.

Ngoài Thanh Yến vẫn đang cắm cúi gặm miếng đùi gà trong bátkhông nói năng gì, những người khác đều ngẩn người vì những lời vừa rồi của MộDung Cảnh Hòa. Thi Quỷ và Việt Tần lần đầu tiên nhìn thấy hắn tỏ rõ sự uynghiêm của một Vương gia, rõ ràng vẫn là tươi cười nhưng lại khiến người khác phảie sợ. Riêng Mi Lâm đã chứng kiến nhiều mặt tính cách trong con người hắn nênkhông lạ lẫm gì với những biểu hiện này, chỉ là nàng không ngờ rằng Mộ Dung CảnhHòa lại coi trọng Thanh Yến đến như vậy. Nhưng người ngạc nhiên nhất lại là MụcDã Lạc Mai.

Nàng ta vừa uất ức khi thấy Mộ Dung Cảnh Hòa vì một tên nôtài mà làm mình mất mặt trước nhiều người như vậy, lại vừa bái phục sự uynghiêm hiếm hoi ở hắn, nhất thời thấy trong lòng rối loạn, bộc phát thì thấykhông được, mà không phát tiết thì cũng không xong.

Đúng lúc này, trên thuyền có chấn động mạnh, chén bát trênbàn va vào nhau lách cách, mọi người đều theo phản xạ nắm chặt lấy thân bàn mớikhông bị ngã.

Thuyền trưởng vội vã chạy lại.

“Đi vào bãi Li Đồ rồi.”

Bãi Li Đồ, chín bãi mười tám khúc cong, ý nói rằng bãi Li Đồđược tạo thành bởi chín bãi nhỏ, trong mười dặm ngắn ngủi lại có khoảng mườitám khúc quanh, hơn nữa do ảnh hưởng của thời tiết sẽ có sự biến đổi khôn lường.

Mưa liên tiếp mấy ngày liền, nước lên rất cao, bãi đá ngầmdày đặc, khi xuyên qua khúc cong thứ hai đuôi thuyền bị quét qua mỏm đá, vỡ mấtmột mảng lớn. Mặc dù thuyền trưởng và các thủ hạ đều làngười giàu kinh nghiệm,nhưng lúc này đều thấy lo lắng vô cùng.

Mi Lâm ngồi trên giường trong phòng, tay nắm chặt hành lý,im lặng để ý động tĩnh bên trên, Có lẽ đã trở thành thói quen, những khi sắp phảiđối đầu khó khăn nàng luôn cố gằng làm tốt các công tác chuẩn bị, quyết khôngchờ đợi vào sự may mắn.

Ngược lại, những người khác ai làm gì vẫn làm việc đó, chẳngai lo lắng như nàng cả. Việt Tần thậm chí còn chạy lên mạn xem cảnh tượng thuyềnbị bãi đá ngầm phá hỏng.

Lúc này là đầu giờ chiều, Thanh Yến vẫn giống thường ngày ởlại bên cạnh Mộ Dung Cảnh Hòa, mà Mộ Dung Cảnh Hòa lại đang cùng Mục Dã Lạc Maixem xét tình hình chiến sự. Hai nữ thị vệ của Mục Dã Lạc Mai cũng ở đó, chuẩn bịtinh thần trả lời những câu hỏi dường như có vẻ dễ nhưng lại rất khó của haingười.

Thi Quỷ không tiện vào trong, đành ngồi bên ngoài.

Sự việc xảy ra quá đường đột khiến mọi người đều không kịp chuẩnbị. Những bãi đá ngầm chằng chịt trong nước phá nát con thuyền lớn vốn đã bị nhữnggò đá nhấp nhô làm rạn vỡ, sau đó kéo chìm xuống.

Khi Mi Lâm cảm thấy bất ổn đang định ra khỏi khoang thì thuyềnbỗng chao đảo khiến nàng ngã nhào ra ngoài cứa. Nàng không nghĩ ngợi gì nhiều,tóm lấy chân giường, khoác hành lý lên vai, gắng sức phá cửa sổ lao ra ngoài.Mưa gió vẫn giật từng hồi mãnh liệt khiến nàng nghiêng ngả, đang định tiếp đấtthì bên dưới đã không nhìn thấy sàn thuyền đâu nữa. Phía trước chỉ thấy một nửacon thuyền đang dần dần chìm xuống nhưng nàng không còn sức để lao đến, chỉđành ùm một tiếng nhảy xuống dòng nước lạnh bên dưới. Cũng đúng lúc này, bốn bểdấy lên những tiếng hô hoán cùng với tiếng rơi xuống nước, hiển nhiên những ngườikhác trên thuyền cũng đều gặp nạn.

Dòng nước chảy hình xoắn ốc, bên dưới dường như có muôn vàncánh tay kéo nàng xuống. Mi Lâm tuy rằng thủy tính không đến nỗi tồi, nhưngtrong tình thế bất ngờ này cũng suýt nữa thất thế, đến khi nàng lấy hết sứcbình sinh bơi vào bám lên mỏm đá bên bờ thì cũng đã sức cùng lực tận.

Nàng ngoảnh lại tìm những người khác, mới đầu chiều, mưa tuyrằng khá to nhưng trời vẫn còn sáng, với nhãn lực của nàng cũng đủ để quan sátđược mấy người đang đấu tranh với dòng nước.

Đầu tiên là Mộ Dung Cảnh Hòa, một tay ôm chặt lấy Mục Dã LạcMai đang run rẩy, một tay nắm lấy một mảnh vỡ của thân thuyền đang cố gắng bơiđến bãi hoang phía đối diện. Thanh Yến nhấp nhô trên mặt nước, lát lại khôngnhìn thấy đâu nữa, một hồi lâu vẫn chưa thấy nổi lên. Mi Lâm lo lắng, đang địnhxuống nước thì lại thấy hắn nhô lên, trên lưng là Thi Quỷ. Việt Tần thì đang đượchai người thủy thủ dìu lên bờ. Còn hai nữ thị vệ kia thì đang ôm chặt mảnh vánthuyền trôi dạt trên dòng nước, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, mấy người thủy thủcũng đang bơi ra phía họ.

Có một hành lý bồng bềnh trước mặt, Mi Lâm tiện tay túm lấy.Nàng biết lần này tuy rằng nguy hiểm nhưng đại khái sẽ không có chuyện gì xảyra, thở dài, một cảm giác cô độc bỗng trỗi dậy.

Không người bận tâm, cũng chẳng có ai để bận tâm. Quanh điquẩn lại, nàng vẫn chỉ cô độc một mình.

Ánh mắt cười chua xót, nàng treo hai hành lý trên vai lêncành cây cạnh đó rồi nhảy xuống dòng nước. Bên tai nghe thấy có người kinh ngạcnàng cũng không hề bận tâm, gắng sức bơi đến trung tâm dòng nước nhặt lấy hànhlý đang bồng bềnh trôi.

Đến lúc mọi người lên hết trên bờ bắt đầu định thần lại mớiphát hiện ra hình như còn thiếu một người.

“A tỉ đâu?” Việt Tần gọi lớn.

Liền sau đó, những người khác cũng lập tức phát hiện Mi Lâmkhông thấy đâu cả. Nàng vốn rất im lặng rất dễ bị lãng quên, cho nên có biến mấtcũng chẳng mấy ai nhận ra.

Mọi người đều bất giác nhìn xuống dòng nước chảy xiết khôngcòn bóng người bên dưới nữa mới chia nhau tỏa ra nhiều phía tìm kiếm. Việt Tầnsốt ruột đến mức hai mắt đỏ hoe, cậu ta vốn bơi không giỏi, vừa nãy là được ngườikhác cứu giúp, bây giờ lại muốn nhảy xuống nước tìm Mi Lâm.

“Đừng làm bừa!” Thanh Yến quở trách nói, đồng thời đưa tayra giữ lấy Việt Tần đẩy về phía sau.

Việt Tần òa khóc, cố vùng vẫy đòi xuống nước tìm Mi Lâm. Nhữngngười khác thấy vậy đều ngỡ ngàng, đặc biệt là thuyền trưởng, nghĩ liên quan đếnmạng người, chuyện này phiền rồi đây.

Thanh Yến bị cái tính khí trẻ con của Việt Tần quấy cho dởkhóc dở cười, gõ nhẹ lên đầu cậu ta, lạnh lùng nói: “A Mi sẽ không sao đâu, cònchưa đến mức ngươi phải khóc tang.”

Việt Tần không khóc nữa, tiếng khóc được cậu ta kìm lại vớitốc độ rất nhanh, Việt Tần đưa tay áo ướt sũng lên lau mắt, đúng lúc muốn hỏiThanh Yến chắc chắn là vậy sao thì nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Hòa đi đến tảng đá trắngsát nguồn nước.

Bên trên tảng đá là mấy túi hành lý, trong đó có hai cái đượcnối lại bởi một chiếc túi thơm màu đỏ hạnh, bên dưới túi thơm là một đồng tâm kếtbuộc lệch.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Thanh Yến thì nhận rangay hai túi hành lý đó là của hắn và Thi Quỷ. Mi Lâm buộc hai túi lại với nhaudụng ý cũng rất rõ ràng.

Mộ Dung Cảnh Hòa mở lần lượt những túi hành lý đó, xác địnhlại chủ nhân trong đó chỉ thiếu mỗi của Mi Lâm. Sắc mặt hắn có chút âm trầm,ánh mắt nhìn sang bờ vách núi hiểm trở phía đối diện. Mũi bàn chân vung lênkhông trung khiến một mảnh gỗ đang trôi bị đá về phía trung tâm dòng nước, ngườirun lên, ngay sau đó định lao xuống dòng nước.

Thanh Yến chú ý từng cử chỉ của hắn, khi hắn đang ngắm nhìnvách núi bên kia thì đã đẩy Việt Tần về phía Thi Quỷ đang dần phục hồi, nhàolên phía trước ngăn Mộ Dung Cảnh Hòa lại.

“Vương gia, hãy để nàng ấy đi.” Cố chấp đối mặt với ánh mắtlạnh lùng của Mộ Dung Cảnh Hòa, Thanh Yến tuy rằng vì lạnh mà sắc mặt có phầncăm căm trắng bệch, nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh như thường, không hề có chútnao núng.

Mộ Dung Cảnh Hòa mím chặt môi, lạnh lùng quay sang: “Nói gìthì người ta cũng vừa mới thành thân với ngươi, ngươi có thể chấp nhận đượcnàng ta không nói không rằng bỏ ngươi mà đi?” Khi nói câu này, viên đá dướichân hắn đã sớm bị nghiền thành từng mảnh vụn.

Thanh Yến nghe vậy bỗng mỉm cười, nhìn túi hành lý được buộclại bằng túi thơm trên tảng đá, chậm rãi gật đầu khẳng định. Không cần nhiều lời,tuy rằng hắn không thể ngờ được rằng Mi Lâm lại rời đi như thế này, nhưng nếuđúng là nàng muốn như vậy thì sao hắn lại phải ngăn cản chứ? Thực tế trong lònghắn cũng hiểu rõ, vào những giây phút quyết định, nếu phải lựa chọn nàng vàVương gia, thì hắn vẫn lựa chọn Vương gia. Mà giữa nàng và Thi Quỷ, rất rõ rànghắn cũng sẽ chọn Thi Quỷ. Nếu đã như vậy thì hắn sao có thể nhẫn tâm ép buộcnàng ở lại Vương phủ đầy rẫy nguy hiểm này.

Đối mặt với một thủ hạ từ trước đến giờ chưa từng biết đếnkháng lệnh, mãi hồi lâu, mãi đến khi cơ thể không chịu được sự giá lạnh nên hắtxì hai tiếng, hắn mới quay người lại: “Tùy ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.