Có thể...là vì....
Nghĩ tới đây khóe miệng của Trịnh Liệt lại cong lên một chút.
Cô gái đó...hẳn là đã tỉnh sau khi hắn rời khỏi rồi nhỉ? (Na: sắp chết tới nơi luôn chứ tỉnh thôi đã là gì. hơ hơ....)
************
Chiếc xe chở Trịnh Liệt dừng lại trước một tòa nhà lớn nhất ở khu nhà cao cấp Trịnh Hòa, ngôi nhà mang theo phong cách Âu Mỹ cổ điển kết hợp với hiện đại, rất sang trọng và mang theo chút gì đó rất cổ kính.
Cánh cổng lớn nạm vàng đang đóng chặt khiến xe của Trịnh Liệt không thể tiến vào được. Thấy xe dừng lại không đi tiếp, Trịnh Liệt mở mắt ra, nhíu mày một cái sau đó rút điện thoại ra, nhấn phím gọi.
Đầu giây bên kia phải mất khá lâu thời gian mới bắt máy, vang lên giọng trầm thấp, âm hiểm, nhưng ít nhất là còn khàn khàn của dục vọng còn chưa nguôi có chút bất mãn, nói: "Trịnh Liệt, gọi tôi? Không phải là ngày mai có động đất hay sóng thần đấy chứ?"
Nghe câu nói đầy vẻ châm biếm của Ninh Kiến Thần thì Trịnh Liệt phần nào cũng hiểu được là mình đang phá hoại giây phút tốt lành của người nào đó: "Tôi đang ở trước nhà cậu." Trịnh Liệt nói một câu ngắn gọn, không thừa không thiếu, vừa đủ để Ninh kiến Thần xác nhận được được một việc vô cùng quan trọng, đó là vì mải mê muốn ăn điểm tâm mà quên mất đã hẹn Trịnh Liệt tới nhà mình.
Nghĩ tới Trịnh Liệt đang ngồi trong xe, chờ mình mở cửa với khuôn mặt không nhẫn nại, đen hơn cả mỏ than châu Phi thì khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247685/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.