'Lô Vỹ Tinh, anh yêu em.'
Đó là dòng chữ sau tấm ảnh, kèm với hàng chữ ký rồng bay phượng múa ở phía dưới, Trịnh Liệt.
Đầu óc Lâm Vĩnh Túc bỗng chốc ong ong lên như thể bản thân mình vừa đụng phải cái gì đó rất đau, rất khó thở.
Phải. KHó thở quá. Ngực trái cô có cái gì đó như đâm vào, cô phải lấy hết sức lực để ép mình hít thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
Chỉ là, cô cũng không hiểu, cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến như vậy.
Lâm Vĩnh Túc nhặt hết số ảnh gấp lại hết vào trong cuốn sổ, sau đó đặt lại về chỗ cũ, nhưng là đâu óc cô cứ mơ màng như vậy.
TRong đầu cô hiện tại chỉ đầy ắp những câu nghi vấn như: Lô Vỹ Tinh là ai? Cô gái trong những tấm ảnh đó chính là Lô Vỹ Tinh,người mà Trịnh Liệt yêu? Tại sao cô cứ có cảm giác như thể mình là bản sao của cô gái đó? Tại sao cô cứ có cảm giác như thể...
MÌnh đang ghen.
Lắc đầu một cái như để rũ bỏ hết những suy nghĩ trong đầu.
Vớ vẩn quá. Bây giờ đối với cô mà nói, Chuyện quan trọng nhất không phải là nghĩ về mấy chuyệ vớ vẩn này, mà phải giúp cho công ty của bố cô trở về như ban đầu, cô phải gây dựng lại một Lâm Noãn thật hùng hậu để bố cô ở nơi suối vàng có thể yên nghỉ.
Thở dài một hơi, Lâm Vĩnh Túc xoay người bước ra khỏi phòng, nhưng cánh cửa vừa mở, ;lập tức có hai cánh tay chặn trước mặt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247684/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.