PẰNG PẰNG PẰNG!
Tiếng súng vang rền, hai con cá sấu bị trúng đạn lập tức vùng vẫy ngay trước khi chạm đến cơ thể tôi. Tôi ngỡ ngàng, hai mắt mở to quay ra nhìn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng hạ khẩu súng ngắn ngoài lồng. Lạnh lẽo vậy nhưng toàn thân tôi như có ánh sáng ấm áp quét qua. Lê Phúc… anh ta vừa cứu tôi thoát khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc!
– MỞ RA!
Khuôn mặt là một màu tím đen, Phúc quát to khi mấy gã tay sai nghe động chạy đến. Bọn chúng lục tục mở khóa lồng sắt. Phúc bước nhanh vào trong, ngồi thụp xuống đỡ lấy cơ thể bẩn thỉu đầy bùn mềm oặt của tôi.
Giây phút anh ta bế tôi khỏi chiếc lồng sắt giam hai con cá sấu, toàn thân đau đớn bẩn thỉu bùn lầy tôi vô lực lịm đi, thứ cảm giác bình yên vô tận dâng đầy huyết mạnh làm đôi môi tôi vô thức nở một nụ cười…
Cảm nhận xót nảy làm tôi giật mình, tâm trí hồi phục, lơ mơ mở mắt rồi lập tức lùi người tránh những ngón tay Lê Phúc chạm vào cơ thể không một mảnh vải đã được lau sạch sẽ bùn đất của mình. Anh ta đang thoa thuốc vào những vết bầm tím trên cơ thể tôi.
– Thấy hết rồi.
Anh ta lạnh nhạt thả một câu, những ngón tay thon dài quệt vào miệng tuýp thuốc vươn đến, đôi lông mày rậm nhíu chặt như chờ đợi. Tôi… chẳng hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn tiến lại, nằm yên như xác chết để anh ta tiếp tục thoa thuốc khắp mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418187/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.