Lão Tâm gật nhẹ như trấn an cô con dâu cả quý hóa, lạnh giọng:
– Tao đã nói cái gì, chúng mày nghe cả rồi chứ? ĐƯA NÓ RA NHÀ KHO!
Khóe miệng Mộc Miên nhếch nhẹ hài lòng. Được cha chồng bênh vực, cô ta nhìn tôi như muốn dằn mặt tôi bằng lời khẳng định: cô ta mới là vợ Phúc và là người có tiếng nói ở cái nhà này, là người được cha chồng lựa chọn ủng hộ. Còn tôi, lúc này tôi càng là kẻ tội đồ trong mắt ông ta rồi.
Phúc không tranh cãi với cha mình, anh ta hừ một tiếng, bực bội bỏ đi. Tôi mím chặt môi, chỉ biết thở dài một hơi nhìn theo dáng lưng cao lớn trầm mặc của anh ta, trong lòng vừa đắng ngắt lại vừa lạnh buốt. Cho đến cuối cùng, tôi chẳng là cái thá gì để anh ta phải chống đối cha mình, chống đối vợ mình. Vốn dĩ anh ta chỉ muốn băm vằm tôi ra kia mà…
Hai gã tay sai đẩy cáng thương trên đó có tôi về một nhà kho bụi bặm ở cuối biệt phủ. Hai gã chính là hai kẻ canh gác tôi ngay từ hôm đầu tiên tôi đến đây. Dù sao… việc bọn họ nhẹ nhàng đặt tôi xuống đám cỏ khô trong đó cũng đủ làm tôi cảm kích vô cùng. Tự nhiên nước mắt yếu đuối lại chảy dài, tôi mấp máy đôi môi khô khốc hai tiếng “cảm ơn”.
Một gã nói nhỏ bên tai tôi:
– Chúng tôi là người của anh Phúc, cô không cần phải cảm ơn chúng tôi. Nếu anh Phúc muốn bảo vệ cô thì chúng tôi nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418188/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.