Một chỗ dựa vững chắc chẳng tội gì Lê Phúc không dựa, là bất cứ ai thì cũng sẽ làm thế. Hơn nữa, không chừng nhờ có “ông chủ” mà anh ta thoát khỏi vành móng ngựa, không chết chùm với đám người kia, thành ra có nợ với ông ta mà phải nghe theo ông ta mọi chuyện.
– Cô có biết vì sao mà tôi nói cho cô rõ chuyện không? Vì cô là nguyên nhân, cô hiểu chứ? Cậu Phúc rất ghét ông chủ, nhưng tại vì cô gây chuyện nên ba tháng trước cậu ấy mới chấp nhận về đây, cũng phải chấp nhận mọi yêu cầu của ông chủ, trong đó có yêu cầu lấy cô Mộc Miên. Đêm qua tôi không ngờ cậu ấy lại lo lắng cho cô như vậy, xem ra cậu ấy vẫn nặng lòng với cô, đằng nào cô cũng đã ở đây chẳng ra được, cô lại là nguyên nhân của mọi chuyện, vậy cô chấp nhận làm vợ hai của cậu ấy đi! Ở đây chế độ đa thê vẫn được nhiều người chấp nhận, nhà ông chủ cũng vậy.
Tôi như sững lại lần thứ hai trước những lời của chị ta. Chiều qua tôi không để vào đầu những lời thế này, giờ không còn là phỏng đoán nữa mà chị ta trực tiếp khuyên tôi. Tôi nuốt nghẹn viên thuốc vừa nuốt, lạnh giọng hỏi:
– Nơi này… thuộc tỉnh nào vậy?
– Tỉnh T.
Tôi ngỡ ngàng, hai mắt long lên rồi cụp xuống, thở dài một hơi bất lực. Tỉnh T thậm chí còn xa thành phố S hơn cả tỉnh miền núi mà tôi trốn chạy, có nghĩa bọn họ đưa tôi ra xa về biên giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-co-danh-buong/3418182/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.