Năm ấy, kẻ tha phương tìm được người bầu bạn.
.
.
.
Ta tung một nắm giấy tiền, chúng nương theo cơn gió mà bay lên, bay đi thật xa, thật cao. Chẳng biết chúng sẽ bay đi đâu, về đâu. Chỉ biết rằng chúng thật tự do và thoải mái, không có bất kỳ sự trói buộc nào
Chẳng mấy chốc ngọn đồi nhỏ rầu rầu xanh đã bị phủ trắng bởi giấy tiền. Bấy giờ nhang cũng đã tàn, gia gia tiến đến, vỗ nhẹ lên vai ta, giọng người nghẹn lại như có thứ vật mắc ở cổ không thể nuốt trôi xuống:
"Nào, đứng dậy đi, Uyển Nhi con."
Ta không nói gì, lặng lẽ gạt đi giọt nước mặn chát ở khoé môi. Gia gia cúi mặt, lọn tóc hạt tiêu của người che khuất mọi ý vị trong mắt. Kể cả có như thế, ta vẫn biết gia gia đang nghĩ gì.
Người khẽ giọng ôn tồn: "Giấy tiền cũng đã rải xong, bước đường cuối cũng đã tiễn. A Trân sẽ đi tìm a nương của nó thôi."
Bây giờ mới là cuối hạ thôi, cớ sao lại lạnh như vậy? Ta đưa mắt nhìn bia mộ không tên rồi lại rời xuống bát cơm trắng xới vơi lấm tấm bụi đặt bên gò đất nhỏ mà bốn bề xung quanh là cỏ dại và lá khô.
A Trân của ta, thật khổ cho đệ mà, đệ nằm đây lạnh lẽo biết bao. Đệ nằm đây, rồi nhiều năm sau ta có thể quay lại tìm đệ không? Chi bằng cũng trở về, trở về Liêu Châu - nhà của chúng ta, ta nấu cơm cho đệ ăn, thổi tiêu cho đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315957/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.