Sau một đêm qua ân ái triền miên, Lục Dã để A Phiến cô nương lại cổ lâu trấn Bách Dạ cùng năm mươi thủ hạ võ nghệ cao cường, còn phần mình thì trở về tổng đàn của phái để trực tiếp điều hành chính vụ.
Hoả Luân đỉnh độc tôn giữa xứ Bắc lạnh lẽo, nơi có ngọn lửa hừng hực cháy suốt trăm năm. Một ngọn lửa vĩnh cửu của Thánh Hoả minh tôn soi đường cho những kẻ lầm lỡ, cũng là minh chứng cho ý chí bất diệt, lòng quả cảm của môn hạ Lục Ảnh môn và giáo đồ Hoả giáo suốt trăm năm qua.
Mùi rượu nồng lan tỏa khắp căn phòng lớn chứa đầy binh đao và giấy tờ, tia sáng yếu ớt xuyên qua khe cửa chiếu lên thư án loang lổ vết máu đã khô trên giấy đến ố màu. Nơi đây vốn đã chẳng còn cảm nhận được sự tươi mới nào, ánh dương quang sạch sẽ rọi vào có khác gì đang mỉa mai sự ô uế, dơ bẩn của nơi này cơ chứ.
Từ lúc trở về đã là ba ngày và chẳng có hôm nào Lục Dã được yên giấc, không phải vì bận rộn mà là có trăn trở, trăn trở không thể nói ra, tích tụ dồn nén qua bao tháng năm dài đằng đẵng. Ả muốn ngủ nhưng lại chẳng thể, ép bản thân uống thật nhiều để đi vào cơn say mà ngục xuống, nhưng cuối cùng ả vẫn tỉnh táo như vậy.
.
.
.
Đáng ghét!
Ả vung tay hất văng ly đồng ra góp phòng, một âm thanh chói tai vang lên hồi lâu thì dứt, ả rít lên: "Lão già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315956/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.