Dược Cát Mộc La tái xanh mặt lại.
Y giờ đây có thần thông quảng đại, trăm phương nghìn kế cũng khó mà xoay chuyển được thế cục. Bức thư mà Nhiếp Tư Mặc đưa tới đúng là nét chữ của Tô Mạc Vãn rồi, còn về nội dung trong đó... hắn muốn cùng y liên thủ, thậm chí còn dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ y.
Còn cả đống của nợ* kia nữa...
*Ám chỉ lễ phẩm họ Nhiếp vừa tặng.
Rõ ràng là kế ly gián mà!
Giờ đây, giữ lại bức thư bên mình không được mà hủy đi cũng không xong, có làm gì đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tai mắt của người trong môn. Chưa kể tình cảnh của y lúc này, à không, bất kể lúc nào y cũng bị tròng một sợi dây vào cổ, Lục Dã chưa từng buông lỏng cảnh giác với y.
Tạm thời cất gọn bức thư bào trong áo, Dược Cát Mộc La hít vào một hơi, cố gắng giữ cái đầu lạnh nhất có thể. Suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng tìm ra điểm không ổn.
Tô Mạc Vãn xưa nay không bao giờ dùng những mưu kế phô trương hay mặt dày như vậy. Vả lại hắn rất ít khi chủ động ngỏ lời với Lục Ảnh môn, cũng không bao giờ trực tiếp đẩy y vào thế khó như bây giờ.
Bởi Dược Cát Mộc La biết Tô Mạc Vãn luôn muốn thu phục y.
Ấy vậy mà giờ đây hắn lại đi nước cờ hiểm này, sao không nghi ngờ cho được?
Lòng bàn tay y chợt đổ mồ hôi lạnh.
Không lẽ là kế sách của tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315955/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.