Thần sắc Dược Cát Mộc La lạnh như băng, ánh mắt rơi xuống nụ cười ngây ngô hồn nhiên của thằng nhóc mềm mại trắng trẻo kia, một hơi nghẹn phân nửa trong cổ, cười nhạt nói:
"Tô lâu chủ quanh năm suốt tháng sống nơi xứ Bắc lạnh lẽo này, vô duyên vô cớ lại đổ bệnh. Không biết tình trạng đã khá hơn chưa...?"
Nhiếp Tư Mặc không mấy bận tâm đến vẻ mặt của y, trực tiếp trả lời một cách rành mạch, từng câu từng chữ đan xen buồn tủi: "Đã phiền Hữu sứ quan tâm, lâu chủ nhà ta do lao lực quá độ nên thân thể có chút suy nhược, vả lại ngài ấy cũng đã có tuổi, khó tránh xương khớp bị đau nhức, đi lại vất vả. Nhưng Hữu sứ yên tâm, Tô lâu chủ vẫn ăn uống điều độ nên sẽ mau bình phục thôi."
Dược Cát Mộc La cười thầm trong bụng, không biết họ Tô kia bệnh thật hay giả nữa. Nhãi ranh hai mươi mấy tuổi đầu mà đã đau nhức xương khớp rồi cơ á? Thật khó tin!
Nhưng nói đi nói lại, tiểu tử này không hề có chút gì là lúng túng hay thiếu tự tin trong lời nói, thậm chí là trong ánh mắt còn rất chân thành nữa kìa.
Sực nhớ ra chuyện quan trọng, Nhiếp Tư Mặc ho nhẹ mấy tiếng, xua tay với đám hạ nhân đồng thời nhỏ giọng thành kính với Dược Cát Mộc La:
"Mỗ là người phía Nam theo chân sư phụ để học nghệ, nhận thấy khí hậu phương Bắc lạnh hơn bình thường, vừa hay lại có mang theo dược liệu quý từ quê nhà lên. Hữu sứ gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315954/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.