Sắc trời đổi mới, yển nguyệt lên cao.
Đại mạc nổi gió.
Cát vàng bay.
Kiêu hùng tự kim cổ hội tụ trên dây đàn của kẻ lang bạt.
Cung... Thương... Giác... Chủy* hoà cùng tiếng gió vi vu trên biển cát vàng lập loè óng ánh mênh mông không thấy bờ.
*Ngũ âm thời xưa.
Mười đầu ngón tay của hắn đã rỉ máu từ bao giờ, vệt máu loang lổ dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo càng trở lên rực rỡ biết bao. Bàn tay chai sẹo mà linh hoạt lướt trên dây đàn như mang theo thứ xúc cảm từ lâu đã bị chôn vùi tận nơi đáy lòng.
Một thiên trường ca phong vân mang đầy ngạo khí tưởng chừng có thể xoay chuyển chuyển ngũ nhạc, mở ra quan ải ác liệt ngổn ngang thây xác mà binh đao chính là thứ định đoạt thiên hạ. Ấy vậy mà qua tay vị cầm sư nọ lại trở thành một khúc nhạc nhuốm màu bi thương khôn xiết.
Nàng vũ cơ dị vực dường như chẳng một chút mảy may nào đến những vệt máu dính trên dây đàn, trên tay hắn mà chỉ chăm chăm lắng nghe tiếng tỳ bà sắc như đao nhanh như gió kia.
Một tiếng rít mạnh vang lên.
Nhạc dừng.
Lục Y Hoà chống hai tay lên mặt mà nhoẻn miệng cười: "Nhiếp Tĩnh, những anh hùng hào kiệt nào đã xuất hiện trong khúc nhạc của huynh vậy?"
Hắn buông tỳ bà xuống, dựa lưng vào tảng đá lớn phía sau, thờ ơ đáp: "Với ta, chẳng có kẻ nào xứng với hai chữ 'anh hùng' cả."
Nàng ngờ vực.
Thế nào không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315949/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.