Ba ngày sau đó Đông Kính đã quay về bẩm báo lại hết thảy những gì hắn nghe và thấy được ở các châu huyện giáp phương nam nằm không xa Thiên Cực lâu.
Khúc mắc trong lòng coi như đã được gỡ bỏ đi phần nào, Nhiếp Tư Mặc mang một tinh thần phấn chấn thoải mái đi đến tịnh thất gặp mặt Tô Mạc Vãn và Ôn Kỳ Thiên từ sớm khi mà Già Lam vẫn chưa thức giấc.
Và tất nhiên có người đến tìm vào cái giờ gà chưa gáy ấy thì hai con người lười biếng kia không phàn nàn mới lạ.
Nhưng nói gì thì nói, đại cục vẫn được đặt lên hàng đầu. Hai người vẫn phải lết xác dậy ngồi cho ngay ngắn mà bàn chuyện.
Ôn Kỳ Thiên sì sụp bát nước đậu đen: "Ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, tất cả người trong lâu không ít thì nhiều cũng là những người có tình có nghĩa với chúng ta. Nếu ngươi đang có ý đồ 'sử dụng' họ cho kế hoạch của ngươi thì không có chuyện đó đâu."
Nàng nhún vai cười cười: "Trưởng sự yên tâm, ta biết mạng sống con người rất đáng giá mà. Cho nên mọi việc ta làm đều có chừng mực."
Tô Mạc Vãn đặt chén đồng xuống nói: "Thương đạo hiện tại đã không còn thuần là người của chúng ta nữa rồi, trong đó tồn tại không ít gián điệp do Lục Ảnh môn gài vào. Ta và Kỳ Thiên đang tính đến chuyện thành lập một thương đạo khác. Tiểu đồ đệ nghĩ thế nào?"
Nàng ngẩng mặt bình tĩnh thưa: "Theo ta thấy việc này không nên gấp rút."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315948/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.