Nhiếp Tư Mặc một thân đơn độc đứng trên ban công tầng cao nhất Trùng Hoa lầu, nàng chắp tay sau lưng, đôi mắt đen sâu hướng về phía rặng núi trùng trùng điệp điệp ở ngút ngàn phía trước.
Trùng Hoa lầu thuộc quyền cai quản của Ôn Kỳ Thiên và nằm cách Hàm Quang lầu một con sông lớn, muốn qua được đây phải băng qua một cây cầu tương đối khang trang và cũng làm bằng loại gỗ Huyết Long đỏ quen thuộc.
Thiên Cực lâu có ba quần thể chính là Hàm Quang lầu to lớn nhất chuyên xử lý chính vụ hay thu thập và xử lý thông tin cũng như là nơi ở của một bộ phận người trong lâu. Trùng Hoa lầu chuyên về rèn binh khí, chế tạo cơ quan và là nguồn nhân lực chủ yếu cho việc khai thác vàng ở mỏ gần đó. Cuối cùng là Viêm Dương lầu được dùng vào các việc như dược phòng hay lưu trữ sổ sách.
Nàng cũng chẳng phải người yêu thích hay hứng thú với việc rèn đao rèn kiếm nhưng cũng vì "đại cục" nên mới phải lết xác đến tận đây.
Một kẻ chỉ biết quanh đi quẩn lại trong hai nơi là tư phòng và tịnh thất của Tô Mạc Vãn thì việc mù đường là chuyện dễ hiểu thôi. Từ Hàm Quang lầu đến Trùng Hoa lầu không xa cũng không gần vì căn bản quần thể Thiên Cực lâu vốn đã rất rộng lại nhiều công trình phụ nên cũng chỉ cần lơ đãng đôi chút là lạc đường như chơi.
Làn gió man mát đưa đẩy hai lọn tóc dài trước gương mặt thiếu niên thanh kỳ tuấn tú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315947/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.