Trời đã về chiều, Thiên Cực lâu buồn bã đắm mình trong cơn gió đìu hiu cùng ánh tịch dương yếu ớt.
Cả người Nhiếp Tư Mặc rũ xuống, ánh mắt nàng tan rã vô hồn, vận chút hơi tàn mà đẩy cánh cửa đang mở hé ra.
Nữ nhân tóc vàng đang dở việc lau dọn vừa nghe thấy tiếng động liền buông giẻ xuống, nàng ta hốt hoảng quay ra phía cửa.
"Về rồi... Cậu sao vậy Nhiếp Tư Mặc?!"
Già Lam không nghĩ nhiều, tức tốc chạy đến lay lay bả vai gầy của nàng, vẻ sốt sắng cùng bất an hiện rõ mồn một trên gương mặt.
"Cậu sao thế này... không phải đã bảo là bình phục rồi sao!?"
Thần sắc của Nhiếp Tư Mặc không thể tệ hơn được nữa, làn da nhợt nhạt trắng bệch như tử thi, cánh môi mỏng khô ráp như thân cây già cỗi nhợt nhạt khẽ mấp máy, hàng mi dày rủ xuống che đi phân nửa con ngươi đen đục.
"Ta... chỉ hơi mệt. Cô đừng..."
!!
Lời còn chưa buông hết nhưng thân thể yếu ớt nặng nề này không trụ nổi nữa rồi. Nàng đổ nhào xuống nền đất mà lịm đi. Xấp giấy tờ trong tay cũng theo đó mà rơi xuống bay tứ tung trên sàn nhà.
"Cậu...!"
Toàn thân Già Lam run run, giọng lạc đi phân nữa mà nghẹn ngào: "Cậu... cậu sao thế này!"
Đôi mắt ngọc bích trong veo thoáng qua một ý hận cùng sự sợ hãi đến tột cùng, bàn tay run lẩy bẩy ngập ngừng chạm lên vầng trán Nhiếp Tư Mặc.
Bàn tay lập tức rụt lại.
Nóng quá!
Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315942/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.