Từ sáng sớm nay Thiên Cực lâu đã tất bật trang hoàng lại đại điện, tám bàn đầy rượu và thịt vô cùng thịnh soạn đã được chuẩn bị từ trước, cốc chén và bát đĩa đều là chất liệu vàng bạc khảm ngọc quý.
Toạ ỷ khảm vàng trải một tấm lông thú dày được đặt ở vị trí cao nhất, phía trước trước là một bàn rượu riêng và một ly bạc nhỏ, phía sau toạ ỷ là bức bích họa núi sông và mặt biển sóng trào cuồn cuộn.
Người qua kẻ lại trong lâu tất bật không ngớt, cảnh tượng này có lẽ đang chuẩn bị cho một buổi yến tiệc lớn nhưng sắc mặt ai nấy đều chẳng hiện một phân cảm xúc.
Trái lại còn có chút ảm đạm.
Đứng bên lan can lầu ba là Ôn Kỳ Thiên đang đưa đôi mắt xanh đục bao quát toàn bộ nhất cử nhất động của những người ở đây.
Thường ngày y dường như khá phóng túng và rất hiếm khi mang vẻ thận trọng như vậy, đến cả vật gây sát thương cũng không mang theo. Vậy mà hôm nay lại đem bên hông hai thanh chủy thủ sắc bén như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.
Trong phòng, Nhiếp Tư Mặc ngồi trên đệm ấm lật giở từng tờ giấy một, hàng mày hơi cau nhẹ, nét mặt suy tư này đã giữ được từ rạng sáng đến giờ rồi.
Thật kỳ lạ, thông tin trong này bị đứt đoạn khá nhiều.
Giống như bị thiếu đi vài trang vậy.
Không lẽ Tô Mạc Vãn lại đưa thiếu cho nàng?
Nhiếp Tư Mặc thở hắt ra một hơi, quay sang hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315943/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.