Chương trước
Chương sau
"Hm..."

Nhiếp Tư Mặc ngồi vắt vẻo trên ghế trong một quán rượu nhỏ, tay nàng cầm một xấp giấy không quá dày nhưng chi chít chữ, đọc được kha khá thì khẽ thở dài.

Lần phóng hoả một phần Quang Minh đường nàng vô tình tìm được một xấp thư báo khá thú vị. Nội dung của nó đại loại nói về chiến sự ở Tây Bắc và Tây Vực, đồng thời có thông cáo truyền đi từ Lăng Châu về việc chiêu mộ mưu sĩ cho quân đội.

Như vậy chẳng phải là con đường phía trước đang rộng mở với nàng sao? Mới hôm qua còn không biết đi về đâu, trắc trở trong lòng còn một đống mà hôm nay lại biết được Thái thú ở đó đang chiêu mộ mưu sĩ. Tuy nàng chưa từng ra chiến trường và cũng chưa có chút kinh nghiệm nào nhưng bao năm học binh pháp mưu lược có lẽ sẽ không uổng phí.

Tuy nhiên điều khiến nàng đắn đo ở đây đó là cách đây ba tháng thôi huynh trưởng của nàng được điều đến Lăng Châu để trực tiếp nắm binh ở đây, còn không ít thuộc hạ của huynh ấy đi theo nữa. Tất cả đều biết mặt nàng, một người đã chết như nàng biết làm sao đây!?

"Hầy...làm sao đây?". Nàng thở dài chán nản.

"Khách quan...thật ngại quá..."

Một tên tiểu nhị đi đến trước mặt nàng ái ngại lắp bắt. Tiếng gọi của hắn như đánh bật nàng khỏi những suy nghĩ nãy giờ, nàng ngơ ngác ngước lên nhìn rồi mù tịt hỏi:

"Hả...? Gì?"

Hắn gãi gãi cổ: "Khách quan...ngài ngồi đây nãy giờ mà không gọi gì...bọn ta kinh doanh quán rượu là để bán rượu. Khách quan đến mà không gọi gì...bọn ta rất khó xử..."

Lúc nàng Nhiếp mới ngớ người ra, nàng gãi mũi nở nụ cười gượng ép. Đến quán rượu của người ta mà cứ ngồi lỳ một chỗ không gọi gì cũng quá đáng thật, nàng vội hối lỗi:

"Ấy, ta quên mất! Ta sơ ý quá, xin lỗi nhiều, vậy...ngươi mang lên cho ta một vò Thiệu Hưng Tửu đi."

Thú thực Nhiếp Tư Mặc chẳng biết cái mô tê gì về rượu cả, cũng chưa từng uống qua bao giờ. Chỉ buột miệng nói đại một cái lên rượu từng thấy qua trong sách vở thôi.

Tên tiểu nhị vâng dạ gật đầu rồi đi ngay.

Trong lòng nàng cũng có chút hào hứng, không biết mùi vị của rượu như thế nào nhỉ? Liệu có ngon không? Thấy mấy tên đô con tráng kiện trong quán uống rượu như uống nước lã làm nàng có chút thèm thuồng.

"Khách quan, Thiệu Hưng Tửu của ngài đây, giá năm lượng bạc. Nếu cần gì cứ gọi ta."

Giá này là khá cao, hi vọng mùi vị sẽ không tệ

Nàng đặt mấy thỏi bạc lên bàn rồi xua xua tay ra dấu cho hắn lui xuống đi còn nàng thì vừa hí hửng vừa hồi hộp mở mảnh vải đỏ bọc miệng vò ra.

Một mùi thơm nồng đến nức mũi của men rượu và vị ngọt dịu toả ra, Nhiếp Tư Mặc bị hương thơm ấy làm cho điên đảo thần hồn đến độ xuýt thì ngất luôn.

Đám người ngồi trong quán nhìn nàng bằng ánh mắt dị nghị và khó hiểu. Tiểu tử này có phải đang làm quá lên không, chỉ là một vò rượu thôi mà?

Đôi tay nhỏ bé trắng trẻo của người thiếu niên cẩn thận rón rén từng chút một nâng vò rượu lên rồi rót ra chén sứ.

Điệu bôi của nàng khắc hẳn với những kẻ thô kệch lỗ mãng ở đây, đám người này thi thoảng lại đánh mắt liếc nhìn người thiếu niên rồi lắc đầu ngán ngẩm.

Nam tử hán đại trượng phu gì mà ẻo lả trắng trẻo như nữ nhi vậy không biết.

Cuối cùng cũng rót đủ mức nàng mong muốn, Nhiếp Tư Mặc nâng chén rượu lên đưa qua đưa lại trước mũi để cảm nhận rõ hương thơm quyến rũ ấy, khóe miệng kéo cao thành một đường cong tuyệt đẹp. Rồi rất nhanh nàng đưa lên miệng uống một ngụm đầu tiên.



Phụt!

"Oẹ!...Khụ khụ...Khụ...!"

Còn chưa nuốt xuống họng nàng đã lập tức nhổ ra rồi mặt này nhăn lại mà ho sặc sụa mấy tiếng.

Chẳng biết ngon lành như thế nào mà vừa đưa vào miệng thì vị đắng và cay kinh khủng đã sộp thẳng lên mũi, xuống họng.

Nhiếp Tư Mặc buông ngay chén xuống rồi đưa tay lau khoé môi trước con mắt khó hiểu của mấy người trong quán.

Đúng là phí phạm tiền của mà!

Mùi vị đáng sợ cay nồng ấy vẫn còn đọng lại trong miệng Nhiếp Tư Mặc, nàng sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa!

Nàng cất gọn thư báo vào tay nải rồi đứng dậy rời khỏi quán bỏ mặc vò rượu còn chưa vơi đi bao nhiêu. Vừa leo lên ngựa vừa suy tính đến chuyện tương lai.

Rõ ràng đây là cơ hội tốt để nàng có được công danh và tiếng tăm nhưng thân phận một người đã chết đang đẩy nàng vào thế bị động chỉ có thể dậm chân tại chỗ chứ khó mà tiến lên.

Thay tên đổi họ không thành vấn đề, thậm chí cũng chẳng mấy ai biết mặt. Chỉ là thủ hạ của họ Nhiếp và triều đình rải rác trên khắp đất Trung Nguyên này, không sớm thì muộn cũng bị bại lộ.

Ánh mặt trời xuyên qua những khe hở nhỏ trên nón tre rọi lên hàng đen mi dày đang rủ xuống vừa yên ả vừa thoáng buồn như cảnh mặt hồ về chiều.

Chỗ nàng đang đứng đã cách xa quán rượu ban nãy, cảnh rừng hoang vu chỉ có tiếng gió và tiếng xào xạc của tán cây làm không gian có chút rợn người.

Một tràng vó ngựa liên hồi từ tứ phía vọng đến cùng vô vàn tiếng người hô hào. Lúc này Nhiếp Tư Mặc mới trở về thực tại, nàng ngẩng mặt lên nhìn rồi chợt giật nảy người.

Trước mặt, sau lưng, sai bên cánh nàng đều bị một đám đạo tặc vây kín, chúng đồng loạt chĩa đao dài, cung nỏ và kim chùy về phía nàng.

Chúng quát: "Tiểu tử, lần trước đám vô dụng ngu đần đó bị ngươi chơi cho một cú mà tưởng bản thân đại tài lắm sao? Hôm nay nhà ngươi không thoát được đâu!"

Nàng cười cười gãi mũi đầy bất lực: "Tiểu nhân đâu dám tự nhận mình đại tài gì, chỉ là đồng bọn của các ngươi ngốc quá thôi."

"Ngươi còn dám...!"

Nhiếp Tư Mặc thật sự bất lực chứ không phải diễn gì, nàng biết lần này lành ít dữ nhiều nhưng không có nghĩa là hết hy vọng. Nàng tự biết lượng sức mình yếu ớt mà hành tẩu đây đó lại rất nguy hiểm, chẳng biết ngày mai sống chết ra sao nên đã thủ sẵn vài vật có ích trong người.

Nàng vòng tay ra sau lưng như đang móc từ trong tay nải thứ gì đó, miệng vẫn hồn nhiên cười: "Ta chỉ là tiểu tử chân yếu tay mềm, hảo hán như các ngài thật sự nỡ lòng ức hiếp ta sao?"

"Bớt nói nhảm! Bọn ta là đạo tặc, cái bọn ta cần là tiền bạc, nếu ngươi không có thì cứ xác định để lại xác ở đây đi!!"

Nhiếp Tư Mặc đưa tay kéo nón xuống, miệng cười châm chọc: "Tất nhiên là ta quý trọng mạng mình hơn rồi. Chỉ là...ta làm sao mà sống nếu không có tiền đây!?"

Dứt lời nàng ném hai viên thuốc nổ về phía trước tạo ra một tiếng động lớn, khói bụi cùng tuyết trắng bay mịt mù trong không trung. Nói là thuốc nổ nhưng là loại không có sát thương, chỉ khiến tầm nhìn của chúng bị hạn chế.

Nhân lúc hàng vây trước mặt đang hỗn loạn, Nhiếp Tư Mặc siết chặt dây cương, ngựa tung vó phi một mạch về phía trước.



"Giết!! Tuyệt đối không thể tha cho hắn!!"

Nàng vừa thúc ngựa thật nhanh vừa chọi thuốc nổ liên tiếp về phía chúng. Rồi rút nỏ xả tên liên hồi.

Đây là hạ sách duy nhất trong hoàn cảnh này rồi, tuy không phải diệu kế thông minh gì và cũng không hoàn toàn đảm bảo mạng sống nhưng buộc phải làm.

Trong tay nải còn duy nhất hai viên thuốc nổ, tên cũng hết sạch rồi. Cứ chạy thẳng về phía trước cũng chẳng phải cách, nàng không nghĩ nhiều liên tung người nhảy xuống ngựa rồi lăn vào lùm cây rậm rạp um tùm gần đó.

Nàng vén mái tóc đen dài lên, cùng chưa kịp thu nỗi sợ trong lòng thì cảnh tượng trước mắt làm nàng bàng hoàng hơn cả.

Ánh đao sắc lạnh như tuyết chợt loé lên trong không gian bụi khói mù mịt. Một thân ảnh cao lớn mờ nhạt vung đao đến đâu máu bắn đến đó. Từng thế đao uyển chuyển như một điệu múa, lúc nhanh nhẹn dứt khoát, lúc lại mềm mại thanh thoát. Trong cương có nhu, trong nhu có cương.

Chỉ qua mất cái chớp mắt mọi thứ lập tức yên ắng, làn khói nhạt dần tản đi dần hiện ra khung cảnh phía trước, đám đạo tặc bị chém vào những chỗ không nguy hại đến tính mạng như lại rất đau đớn, trong số đó có mấy tên định cất giọng mắt chửi thì chợt cứng họng mà yên lặng.

Dáng vẻ nam nhân kia cũng dần hiện ra, một dáng dấp vũng trãi cao lớn một thân y phục đỏ thẫm tay cầm một thanh đao sắc lịm nhuốm đẫm máu. Vỏ đao khắc hình hồ ly cùng vầng trăng dát vàng vô cùng tinh xảo.

Nhiếp Tư Mặc nhận ra thanh đao ấy.

Nàng run run không dám đứng dậy, hai mắt mở to nhưng trên mặt lại không hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Đoạn nam nhân ấy quay người lại, chính là người mà nàng gặp trong rừng ngày hôm đó.

Hắn không nhanh không chậm tiến lại gần nàng, ngón tay dài gân guốc bỗng vươn tới nâng cằm nàng lên.

Nhiếp Tư Mặc sững người, đồng tử khẽ lai động đan xen sợ hãi, nàng không nhúc nhích cũng không nói gì. Ánh mắt nàng chạm ngay vào đôi mắt thon dài đen sâu khẽ cong xen lẫn ý vui của hắn.

Giọng hắn điềm nhiên vang lên: "Nhóc con, lại gặp nhau rồi."

Nàng quay mặt đi chỗ khác tránh khỏi bàn tay của hắn, vẻ mặt không mấy dễ chịu mà hắng giọng: "Đại thúc, sao thúc cứ đi theo ta thế?"

Hắn hơi ngớ người, đoạn tra lưỡi đao vào vỏ, trên gương mặt tú lệ khẽ điểm một nụ cười thích thú:

"Nhóc gọi ta là đại thúc? Ta đâu có già đến vậy. Mà...nhóc thật sự không biết ta là ai?". Cuối câu hắn hạ thấp giọng xuống tạo vẻ bí hiểm

Nàng khé đưa mắt liếc nhìn hắn từ đầu đến chân rồi vô tình tầm mắt rơi trên thanh đao giắt bên hông hắn.

Nền đen, hồ ly, trăng, vết chém...Không lẽ...

Nhiếp Tư Mặc sững người, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh mà ngước lên nhìn, nàng có chút hoài nghi:

"...Trảm Nguyệt đao...không lẽ...?"

Nam nhân kia nhướn mày cười xòa, nụ cười ấy như có chút đắc ý:

"Ta tên Tô Mạc Vãn, nhóc nhớ nhé, lần sau đừng gọi ta là đại thúc."

Là kẻ vang danh tứ phương: Thiên hạ đệ nhất Kinh Triều Trảm Nguyệt đao Tô Mạc Vãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.