Mặc kệ nàng còn trong trạng thái thần hồn bay mất phân nửa thì hắn cúi xuống sát gần rồi gõ nhẹ lên đầu nàng, môi mỏng khẽ cong:
"Tướng mạo ưa nhìn, cốt cách bất phàm. Tiểu nương tử, bái ta làm sư đi."
Gì?
Từ khuôn mặt đơ cứng Nhiếp Tư Mặc liền ngay tức khắc hoàn hồn mà nhướn mày với hắn, giọng nàng có chút móc mỉa:
"Tô công tử, ta đoán người như ngài đầu óc cũng không đến nỗi có vấn đề đâu nhỉ? Chúng ta không quen không biết, mới chỉ gặp nhau đúng hai lần, chưa kể ngài nhìn ta mà xem, một kẻ như ta mà học nổi đao pháp?"
Rồi nàng cung kính chắp tay: "Ý tốt của Tô công tử, tiểu nữ xin từ chối."
Nói xong nàng đứng dậy chỉnh lại y phục và tóc tai, còn đang tính lên ngựa rời đi thì giọng của Tô Mạc Vãn lại truyền tới, lúc này có chút nghiêm túc hơn:
"Đúng hơn là ba lần. Lần thứ ba chính là ở quán rượu ban nãy, ta còn thấy cô bỏ phí cả một vò rượu ngon đấy. Quá tam ba bận, chúng ta không phải rất có duyên sao? Bây giờ chưa quen thì sau này sẽ quen."
"Với lại...một người như cô lại có thể làm giả Ngọc tỷ giống đếm bảy phần thì cũng không tồi. Thiết nghĩ thân phận của cô cũng không tầm thường...Đừng hiểu lầm, ta không có điều tra cô đâu."
Nhiếp Tư Mặc ngoái lại nhìn mắt, căng thẳng lẫn hoài nghi cứ đan xen nhau trên biểu cảm của nàng rồi mới dịu giọng hỏi:
"Ngài cứu ta liệu có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315932/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.