"Loẹt xoẹt."
Thanh âm kỳ lạ chợt vang mỗi lúc một gần, không phải tiếng lá rơi, không phải tiếng bước chân lại càng chẳng phải tiếng do động vật phát ra. Giống như tiếng vải quẹt lên nền đất.
Nhϊếp Tư Mặc nhanh chóng nấp vào sau cánh cửa, tay đặt sẵn lên cán nỏ sẵn sàng hạ thủ nếu có kẻ phát giác.
Một nữ nhân tóc vấn cao mặc tang phục bước chân nhẹ nhàng khe khẽ bưng theo một đĩa bánh quế hoa.
Nàng ta đặt nó ngay ngắn bên cạnh bài vị rồi thắp lại ba cây nhang đang cháy dở. Xong xuôi nàng ta vén tấm rèm nhỏ ra để lộ một góc khuất, ở đó có một tấm bài vị không khắc tên chỉ đề ba chữ "Nhϊếp tam nương", nàng ta dùng một chiếc khăn cẩn thận lau chùi nó dù chưa quá bám bụi.
"Đứng yên. Không được lên tiếng."
Thanh âm trầm lạnh vô tình bất giác vang lên giữa khoảng không phẳng lặng. Uyển Nhi giật thót mình lập tức quay người lại, cả người nàng ta đơ cứng như đá, hai mắt mở to không chớp vừa bất ngờ vừa kinh hãi, khăn trên tay liền cũng rơi xuống đất.
Đầu tên sắc nhọn chỉ cách mặt nàng ta đúng một tấc, chỉ cần người kia xảy tay một chút cũng có thể đoạt đi cái mạng này.
"T-tiểu...t-th-ư..."
Nhϊếp Tư Mặc đứng đối diện vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh bình thản đến lạ thường, đáy mắt không chút dao động.
Lồng ngực Uyển Nhi cứ phập phồng không thôi, mồ hôi lạnh cứ túa ra từ lòng bàn tay, không dám nhúc nhích cũng không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315930/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.