Y ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại thì Nhϊếp Tư Mặc đã lướt qua mặt.
"Tiểu thư khoan đã! Người trước hết phải ăn chút gì rồi uống thuốc mới được".
Nàng ngoái đầu lại đưa ánh mắt hững hờ mà lạnh lẽo liếc y: "Ăn thêm một chút cũng không khiến ta sống thêm một ngày đâu. Ngươi ở lại đi, ta đi một lúc".
Nhϊếp Tư Mặc quay đầu bỏ đi rất nhanh, hạ nhân trong phủ đều rất rụt rè khi nhìn thấy nàng, từ khi thánh chỉ hạ xuống thì tính tình của tiểu thư vô cùng thất thường. Không ai dám động vào nàng để rước hoạ vào thân cả.
Nàng bước không nhanh không chậm trên hành lang, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật bốn bề, mọi thứ vừa thân quen lại vừa xa lạ.
Gốc đào trước hiên phòng kia đã ở đó được gần hai mươi năm rồi, khi nàng mới chập chững bước đi thì dáng vẻ của nó đã cao lớn xum xuê như bây giờ.
Ngày trước do nàng phải ở trong phủ để dưỡng bệnh thành ra không được gặp nhiều người, không được tiếp xúc với thế giới ngoài kia. Lâu ngày sinh ra nhàm chán nên nhị ca đã cho người buộc một chiếc xích đu ở đó.
Tuy nói là để cho nàng chơi nhưng khi ấy thân thể Nhϊếp Tư Mặc cực kỳ yếu ớt, đến đứng thôi cũng phải có người đỡ, tiếp xúc với không khí bên ngoài một chút thôi cũng khiến nàng đổ bệnh mấy ngày nên chẳng bao giờ được động đến xích đu cả.
Vẫn nhớ năm xưa nằng nặc đòi mẫu thân mời các lão sư về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315920/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.