Nhϊếp Tư Mặc thở dài nâng mí mắt, chỉ mới hơn một ngày không ăn gì thôi mà nàng đã trở nên hốc hác chẳng khác nào đám lưu dân cả tháng trời không được ăn một bữa tử tế.
Cũng là khoảng thời gian nàng bỏ bê việc uống thuốc.
Nàng ho khan vài tiếng rồi nói: "Đi đi, ta không đói".
"Người không đói thì vẫn phải ăn, ta để trước cửa. Hai canh giờ sau nếu người vẫn không ăn thì ta sẽ đem một phần mới đến". Bên ngoài trả lời rất dứt khoát.
Trên khay gỗ đặt hai đĩa nhỏ đựng ra xào và thịt cừu nướng, một bát lớn còn là cháo nấu lươn thơm phức. Mùi thơm của chúng thậm chí còn xuyên qua khe của đi đến bên cánh mũi nàng nhưng Nhϊếp Tư Mặc cũng không có ý định ra ngoài.
Trong mắt đầy ý lạnh mà nói: "Từ bao giờ hộ vệ như ngươi lại đi lo mấy chuyện này vậy?".
Cảnh Vũ đáp: "Nhiệm vụ của ta là đảm bảo cho chủ tử an toàn, không để người chịu bất kỳ thương tổn nào".
An toàn cho chủ tử? Nàng chẳng muốn nghe gì nữa. Trước kia nàng không ưa y vì cái tính lầm lỳ ít nói, lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh tanh, điều ấy làm nàng cảm thấy xa cách vô cùng. Nhưng nàng biết y chưa bao giờ có ý đồ xấu. Tuyệt đổi trung thành với chủ tử.
Nàng chẳng biết vì sao y lại phải vì một người không cùng huyết thống, không cùng máu mủ, càng chẳng thân thiết gì như nàng sống mà chết. Nhϊếp Tư Mặc cho rằng y chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-chieu/3315919/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.