Trong khoảnh khắc cuồng loạn, Tiêu Vũkhông hề hay biết mình đã gặp chuyện gì, hắn như lạc vào không giankhác, không hay biết ngoại giới ra sao. Người ngoài cuộc sẽ không một ai biết tâm ma mà Tiêu Vũ đang phải trải qua là gì, cũng chỉ bản thân Tiêu Vũ là người trải nghiệm mới rõ. Trước mắt Tiêu Vũ lúc này, không phảilà hồ trong núi xanh, không phải là những dải sơn phong trùng trùng điệp điệp, mà là nơi hắn đã sinh ra và lớn lên, nơi hắn mất đi tất cả. BởiTiêu Vũ vừa mới trở thành tu sĩ, dù chỉ là luyện khí kỳ nhất trọng bénhỏ không đáng kể, nhưng là bước đầu tiên lột xác từ phàm nhân, dù saomỗi lần tiến cấp vẫn cần phải ổn định cảnh giới cùng tâm tình trướcnhất, hắn không có được ai nhắc nhở vấn đề này nên không hề hay biết,vội vàng thu công, sau lại nghĩ đến cố hương, tâm tình báo thù bùngphát, dẫn xuất tâm ma. Hiện tại thì đã muộn, trước mắt hắn, là nhữngkhuôn mặt, những cảnh vật thân quen ấy, cái thôn nhỏ dưới chân núi. Hắnthấy mình như được trở về quá khứ, sống lại những ngày tháng hạnh phúccủa tuổi thơ kia.
Tử Vân Sơn, nằm ở phía tây bắc Hạo Châu, gần biên giới giáp ranh với Mẫn Châu, một trong sáu châu của Tề Quốc, Tử Vân Sơn có năm ngọn sơn phong, cao thấp to nhỏ không đồng đều, thấp nhất cũng hơn nghìn trượng, caonhất gần vạn trượng, chân núi quanh năm chìm trong bạch vụ, trên đỉnhmây trắng bao quanh, không nhìn thấy ngọn, xung quanh rừng rậm bao la,tuy rằng là nơi biên giới, nhưng phạm vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152662/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.