Mới trước đó không lâu, hắn bỗng cảm thấymột tia linh khí như có như không từ huyệt bách hội của hắn, theo kỳkinh bát mạch, nhẹ nhàng di chuyển khắp các huyệt đạo trên toàn thân,sau đó đi qua đan điền rồi lại trở về bách hội, hoàn thành một vòng, mặc dù một tia này ít ỏi đến đáng thương nhưng nó đã đánh dấu một bướcngoặt trọng đại trong cuộc đời của hắn, hắn đã là một tu sĩ. Tiêu Vũ phi thường mãn nguyện, hắn khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi thưởng thức cái tư vị mê người ấy, thảo nào nghe nói người tu tiên có tu vi cao thâm mộtchút, động cái bế quan là cả mấy năm, mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm cũng không phải là nhiều, Tiêu Vũ vẫn hay thắc mắc tại sao lại có thểchịu được tịch mịch như thế, giờ thì hắn đã hiểu a.
Không thể lãng phí thời gian, hắn lại tiếp tục thổ nạp theo phương thứccủa Âm Minh Quyết, được một thời thần sau, Tiêu Vũ mặt bỗng biến sắc,hắn cảm thấy kinh mạch toàn thân đau nhức, Tiêu Vũ cắn răng cố gắng chịu đựng, cảm giác đau nhức ấy kéo dài khoảng chừng một bữa cơm rồi mới dịu dần, còn chưa rõ nguyên nhân tại sao, lại ngửi thấy một mùi tanh hôi,nhìn xuống cơ thể, hắn thấy một loạt thứ gì đó bầy nhầy thoát ra từ cáclỗ chân lông của hắn. Nhớ lại trong Âm Minh Quyết có ghi chú, mỗi khitiến vào một cảnh giới, thân thể tu sĩ sẽ tự động bài trừ tạp chất, cảithiện cơ thể, theo cảnh giới càng cao, lượng tạp chất bài trừ sẽ càngnhiều, Tiêu Vũ nhếch miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152664/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.