Tiêu Thúy Nhi năm ấy mới 14 tuổi, mái tócđen nhánh kết thành đuôi sam, mắt to lấp lánh, môi đỏ chúm chím, hiện ra phong vận một tiểu mỹ nhân khiến hầu hết nam thanh thiếu niên Tử Vânthôn tơ tưởng không thôi, vì thế mà nàng không được lòng đám bạn cùnggiới trong thôn. Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm lắm, sáng lên núi háidược, chiều giúp phụ thân chế thuốc, tối đến lại đọc sách, học tập ythuật của Tiêu lão. Vài năm trôi qua nàng vẫn cứ quanh quẩn như vậy, tựa hồ cũng rất hứng thú với y thuật, nếu dân trong thôn chỉ ốm vặt, nàngcũng có thể tự mình bốc thuốc chữa trị được. Vốn dĩ Tiêu Thúy Nhi và phụ thân nàng không thể đi săn, nên từ đầu Tiêu lão đã thương lượng vớitrưởng thôn, lão chữa bệnh sẽ không thu bất cứ chi phí gì, chỉ cần mỗitháng thôn cấp cho lão một ít lương thực đủ ăn là được, dân trong thônai cũng hiểu tầm quan trọng của Tiêu thần y nên không một ai phàn nàncả, thậm chí hàng tháng mỗi hộ trong thôn đều cùng nhau góp vào thêm một chút đem biếu Tiêu thần y tỏ chút thành ý.
Yên ổn như vậy được năm sáu năm, Tiêu Thúy Nhi lúc này từ một tiểu mỹnhân đã trở thành thiếu nữ, thanh tú diễm lệ, nàng càng lạnh lùng giữkhoảng cách, đám thanh niên lại càng điên đảo hơn. Bỗng một ngày Tiêuthần y thông báo mình có việc phải đi xa, chậm thì ba năm, nhanh thì hai năm sẽ quay lại. Thôn dân ai nấy cũng đều lo lắng thấp thỏm, chỉ sợTiêu thần y đến nơi khác đông vui hơn sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-can-khon/2152659/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.