Ba tháng hè trôi nhanh như một cơn gió, đến khi định hình lại, chúng tôi đã trở thành một phần quen thuộc của ngôi trường ngày nào vẫn được coi là mới mẻ. Tôi bước đi trên con đường cạnh biển đón gió, cảm xúc đã khác hẳn ngày đầu. Tôi không còn nhìn vào hạnh phúc của người khác mà ganh ghét, không còn phải trưng ra nụ cười gượng gạo. Và, tôi không còn một mình nữa.
Xui xẻo làm sao, ngày đầu tiên đến trường, tiếng trống hết tiết hai vang lên cũng là lúc trời đổ cơn mưa tầm tã, đến gần mười hai giờ vẫn chưa có dấu hiệu sắp ngớt, tôi ngồi bó gối trên bậc thang, mắt hướng xuống những dấu chân chi chít trên nền gạch. Bên tai là một loạt những thanh âm hỗn loạn, những người bất chấp ôm đầu chạy về, những người bạn chạy đuổi cười đùa, tiếng lo lắng của bố mẹ ai đó qua điện thoại, người phụ huynh cầm áo mưa đến cho con. Một mình tôi ngồi lặng im, tách biệt hẳn với không khí náo nhiệt đó.
Chết thật, hình như tôi bắt đầu nghiện Đức rồi, Đức chỉ bị ốm chút thôi mà tôi đã bắt đầu nhớ cậu phát rồ phát dại. Nhớ đến mức thấy bóng dáng cậu trong àn mưa, cứ to dần, to dần. Khoan đã....
- Cậu bị điên à?
Nhận ra người trước mặt không phải ảo ảnh, tôi vội vã tiến lại, cả người Đức nóng rẫy, nước mưa bết vào quần áo, trán vẫn dán miếng băng hạ sốt. Tôi bất lực nhìn Đức cong mắt cười, cậu vẫn thoải mái như không:
- Tại tớ đoán kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699118/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.