Hết phần thơ mộng. Buổi đầu tiên ở ngôi trường cũ, tôi đi học muộn.
Hãy cho tôi một phút biện minh. Nguyên nhân cũng là do trường cấp hai đánh trống vào lớp sớm hơn cấp ba tận mười phút, con đường đi học của tôi lại có một "chướng ngại vật" là đường ray tàu hỏa. Nó như kiểu đợi đến lúc tôi sắp đi qua liền đóng rào chắn lại mà nói rằng "ở đó mà chờ tao đi" vậy. Tôi chạy thục mạng, đôi chân mỏi nhừ bỗng đứng sững khi thấy một vài học sinh bị chặn trước cổng và ghi tên vào sổ. Ý định nghỉ học nhen nhóm trong đầu rồi lại vụt tắt vì bài kiểm tra toán vào tiết hai. Tôi len lén chạy đến dãy hàng rào đằng sau, ngước lên nhìn bức tường cao hơn 1 mét tám, ngần ngừ một hồi, tôi quyết định mở máy gọi cho Đức.
Chuông chưa kêu được bao lâu, tôi liền nghe thấy tiếng Đức vọng lại, lẫn vào hàng loạt âm thanh ồn ào:
"Sao cậu vẫn chưa đến thế?"
Tôi đau khổ ngó quanh, giọng méo xẹo, "Tớ đi muộn mất rồi, cổng trường đang đóng."
Đức im lặng một lúc, rồi tôi nghe thấy tiếng chạy.
"Cậu đang ở đâu?"
Tôi miêu tả vị trí đang đứng, kiên nhẫn chờ đợi theo lời Đức. Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gọi với từ bức tường bên kia. Tôi men theo hàng rào trèo được lên phần trên cùng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Đức ở dưới ra hiệu tôi xuống từ từ để cậu đỡ, phần vì sợ độ cao, phần vì lo lắng bị bắt gặp, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699119/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.