Tôi bần thần nhìn vào điện thoại, còn dám cúp máy của tôi cơ đấy. Nhớ ra chuyện quan trọng, tôi vội vàng nhảy xuống đất, luống cuống đến mức vấp vào chân giường ngã sõng soài. Nhịn đau đứng dậy, tôi phi như bay xuống nhà lần tìm chìa khóa. Tôi không thể đợi đến lúc Đức chạy đến nhà tôi, vậy là tôi cũng chạy về hướng nhà cậu, tôi thấy mình hít thở đầy khó khăn, thấy cả nội tạng trong bụng như đang thắt hết lại. Tôi cứ chạy, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy, va cả vào người đi đường cũng chỉ vội xin lỗi mà chạy tiếp.
Ngay đến đường rẽ vào công viên đối diện nhà thờ lớn, tôi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc cũng đang chạy như tôi, thậm chí là nhanh hơn thế. Đức đứng sững lại, nhưng tôi thì không, tôi lao ào vào vòng tay của cậu ấy.
- Sao mới vài ngày mà cậu gầy hẳn đi vậy?
Đức nói, cậu loạng choạng lùi ra sau vài bước mới đứng vững, cậu cúi xuống nhìn vệt nước đã khô lại trên má tôi, phì cười:
- Hình như đây là lần đầu tiên Lam chủ động ôm tớ thì phải.
Mới vài ngày mà tôi tưởng như lâu lắm rồi không được nghe thấy giọng nói trầm ấm của Đức, không nhìn thấy ánh mắt biết cười ấy, không ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy. Mọi ấm ức chợt ùa về, tôi ngước lên nhìn gương mặt bắt đầu luống cuống của Đức, không nhịn được mà lại khóc òa lên.
- Sao thế?
Đức lúng túng không kịp phản ứng, cậu cố gắng lau nước mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3699117/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.