"Mày không có tư cách kinh tởm tao, mày và tao đều cùng một giuộc. Mày là con của mẹ mày, NHƯNG MÀY MANG HỌ NGUYỄN. "
Choàng tỉnh sau cơn ác mộng, tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đã ba ngày rồi, không đêm nào là tôi không mơ thấy bộ mặt đáng sợ của Nguyễn Hoàng Huy.
Tôi thật sự không nhớ những gì đã xảy ra sau buổi tối hôm ấy, khi nhìn thấy bác Minh, mọi kìm nén trong tôi như vỡ tan ra. Tôi ôm chặt bác khóc nức nở. Tôi đã kể cho bác những gì tôi nghe được từ Hoàng Huy, với một niềm hi vọng rằng nó chỉ đang bịa chuyện.
"Mẹ cháu không như vậy, phải không ạ?"
Trái ngược với sự mong đợi của tôi, bác Minh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói quá đỗi mơ hồ, xa xăm.
"Lúc ấy thằng Đạt nhà bác báo nợ, bác tất bật chạy về quê lo ngược lo xuôi. Lúc xuống Hạ Long đã thấy ông Ngoại cháu vẫn tứ tung quần áo của cái Nguyệt, đuổi con bé ra khỏi nhà..."
Bác không nói tiếp, chỉ che mặt lau đi những giọt nước mắt. Khoảnh khắc ấy, toàn bộ thế giới của tôi như sụp đổ.
"Cháu nghĩ mình có thể báo cảnh sát và ban giám hiệ..."
"Thưa cậu."
Tiếng Minh Đức và bác Minh vang lên, tôi nghe không lọt một chữ nào, cổ họng vẫn kiềm chế tiếng nấc sắp bật ra. Ánh mắt vô tình chạm vào vẻ mặt hoang mang của Đức, tôi cắn răng quay đi. Đầu bỗng dấy lên một câu hỏi:
"Liệu tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595899/chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.