Song song với vật cản là lướt qua các tiết học chán ngấy trên lớp, tôi bắt đầu có một nỗi lo lắng mới, hầu hết trong những lần tôi đến thăm, Lam đều chìm đắm trong tâm trạng ủ dột, một cảm xúc mà trước đây tôi rất ít khi thấy.
Sau vài ngày chăm chỉ giậm chân vào thảm bệnh viện, đã có một lần tôi được bác gái kể chuyện. Bác tên Minh, làm giúp việc cho nhà Lam từ khi mẹ Lam tròn mười hai.
"Bố mẹ cái Chíp đều làm thương nhân, lúc nào cũng theo người ta đến mấy nước châu Âu nhập hàng. Một năm về được vài lần, từ khi bố nó mất, có năm mẹ con bé còn chẳng thèm về. Nhiều lần con bé ốm sốt, còn ngăn không cho bác gọi cho mẹ nó."
Tôi tựa người vào chiếc ghế bên cạnh, Lam lúc này vẫn đang trùm chăn kín mít.
"Lần cuối cùng mẹ cái Chíp về là hè năm nay, mẹ nó về vơ tiền. Bác nói mẹ nó mới biết con mình đang thi lên lớp mười. Nhiều lần con trốn trong phòng khóc, hỏi bác cháu đã làm sai điều gì. Tại sao mẹ lại không yêu cháu."
Giọng bác Minh nghẹn lại, tôi thở một hơi dài, tựa vào chiếc ghế thẫn thờ hồi lâu.
Tôi có nghĩ Nguyệt Lam có một cuộc sống rất hạnh phúc, những lúc gặp chuyện, Lam chỉ cần khóc một trận là sẽ như thường. Nguyệt Lam mà tôi biết lúc nào cũng mang một giao diện tươi cười thì ra cũng có nhiều tổn thương như thế.
Đột nhiên nhớ đến thi thoảng bắt gặp mắt Lam bị sưng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595898/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.