Tôi chưa bao giờ ghét sự im lặng của Nguyệt Lam như lúc này, cậu cứ liên tục lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Tôi đưa vòng tay ra sau lưng Lam, nhưng chưa kịp khuyên Lam kể ra thì Lam đã òa khóc, từng giọt như rơi thẳng vào người tôi. Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Tôi chỉ biết dùng bàn tay đang run rẩy của mình xoa đi xoa lại trên lưng Lam. Có trời mới biết tôi đã kiềm chế như thế nào để không được hỏi Lam đã xảy ra chuyện gì. Tôi đủ tỉnh táo để hiểu không nên làm như thế, cảm xúc của Lam lúc này mới là quan trọng nhất.
"Đừng khóc, đừng khóc."
Tôi lặp đi lặp lại, đồng hồ lúc này đã chỉ đến hơn con số chín, đợi khi tiếng nức nở của Lam thưa dần mới lên tiếng.
"Cậu có nhớ số người nhà không, tớ gọi họ đến nhé?"
Lam không nói gì, tôi càng không ngăn được tiếng thở dài.
"Cậu đừng khóc nữa, đã muộn lắm rồi."
Lúc này Lam mới ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt mang theo vài phần hoang mang mà tôi cũng không thể nào hiểu nổi.
"Ngủ đi, ngày mai dậy sẽ là một ngày mới."
Miếng băng trắng trên tay Lam chống vào giường, tôi giúp Lam nằm xuống, vừa vào phòng tắm chung sấp nước lạnh lên chiếc khăn mặt vì sợ mắt Lam sẽ sưng thì tôi bị thu hút bởi một bóng người vừa vào phòng, một người phụ nữ rất quen mắt.
Nếu tôi không nhầm thì đây là người giúp việc nhà Lam, chân bác cũng được quấn băng, dường như bác còn ở đây trước cả Lam.
"Cháu bị làm sao thế này?"
Tôi nghe thấy tiếng bác hỏi, giọng như nghẹn lại, định nhờ bác hỏi Lam để xử lý một thể thì bác đưa mắt nhìn tôi, sau vài giây ngạc nhiên liền chuyển thành dò xét. Biết ý, tôi để chiếc khăn mặt trên cạnh tủ rồi quay đi, thả người xuống chiếc ghế hành lang trong bệnh viện.
Vừa rút máy bịa chuyện với mẹ rằng tôi sang nhà Việt thì đã có thông báo liên hồi, Việt gửi cho tôi một đường link trên group kín. Video rất mờ, lại tối đen, có vẻ như quay từ trên một tòa nhà ba tầng.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấp thoáng thấy điện thoại zoom xuống một góc dưới gầm cầu, thấp thoáng vài bóng thanh niên rất giống như đang đánh một ai đó. Màn hình thu được cả bóng người quen thuộc đi tới, bóng người ấy ngay lập tức lùi lại vài bước rồi lại chạy đến một góc khuất, chiếc điện thoại đang quay rung lên, có thể thấy người đang quay cũng không ngờ được sẽ gặp một người khác.
Những chuyện xảy ra sau đó khiến tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Một trong những thằng con trai đột nhiên đi về phía ấy, trong khi người kia vẫn đang và cúi gằm làm gì đó.
Video thật sự quá mờ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng là cảnh người thanh niên co chân đạp đối phương xuống, từng cái đánh, từng cái tát của thằng con trai hoàn toàn khớp với vết thương trên người Lam. Tôi đã hi vọng mình đoán sai, nhưng trong tích tắc, bóng người kia đứng lên và bị giật ngược lại, camera đã ghi lại khuôn mặt đau đớn của Lam, không thể nào nhầm lẫn được...
Mắt tôi lại càng mờ đi, không dám xem tiếp, tôi vùi mặt xuống hai lòng bàn tay rồi lại dùng hai tay bấu chặt vào nhau, khó chịu đến phát rồ.
Nghĩ đến gương mặt lúc nào cũng tươi cười nhìn tôi bị tát đến đỏ lựng, mái tóc tôi vẫn luôn nhẹ nhàng chải chuốt bị giật mạnh và kéo lôi đi, những hình ảnh ấy cứ liên tục lặp lại, mà thằng con trai gây ra những chuyện ấy lại chẳng phải ai xa lạ.
Trong phút chốc, tôi bật dậy đẩy cửa, muốn nói với Lam rằng tôi sẽ báo cho cô Mai để xử lý chuyện này. Sự ngỡ ngàng ập đến khi cả người bác lẫn Lam đều giật mình nhìn ra, bác vội quay ra chỗ khác, che giấu ánh mắt hoen đỏ. Tôi chần chừ cất giọng:
"Cháu nghĩ mình có thể báo cảnh sát và ban giám hiệ..."
"Thưa cậu."
Tôi ngạc nhiên nhìn bác lau nước mắt, giọng kính cẩn:
"Đây là chuyện nhà chúng tôi, cảm ơn cậu đã đưa bạn Lam vào đây, cậu nên về nhà, đã muộn lắm rồi."
Tôi hoang mang nhìn Lam nhưng cậu quay đi chỗ khác, tâm trí giống như bị giáng một đòn nặng nề.
Tôi không đủ tinh ý để phát hiện ra bàn tay đang nắm chặt của Lam, nhưng tôi lờ mờ biết rằng cả Lam và bác gái đều đang cố gắng để bảo vệ cho một người nào đó.
Từ khi hiểu chuyện, tôi đã có đủ nhận thức để biết rằng những trò đánh nhau để ra oai trẻ con đến mức nào, những vết đánh trên thân thể không thể nào sánh bằng sự trả thù thông minh. Cũng hiểu rằng chỉ cần tôi đụng vào Hoàng Huy, Lam nhất định sẽ không hài lòng.
Nhưng trong một khắc, tôi thật sự muốn tẩn cho nó một trận ra trò, bất chấp mọi hậu quả.
Tôi đi bộ về nhà, không ngăn được mình vòng xuống chiếc gầm cầu ấy, bước chân chững lại khi bắt gặp một bóng người đang cúi đầu tìm thứ gì đó. Người ấy sau khi thấy tôi cũng lộ vẻ ngạc nhiên, rồi lại cười vang, giọng thích thú:
"Hiệp sĩ đến đây để trả thù cho nàng công chúa Lọ Lem à?"
"Đến cả một đứa con gái mà mày cũng đánh được hả thằng hèn này? "
Huy vẫn thản nhiên như không, nó rút từ túi ra một thứ gì đó, giọng đều đều:
"Như vậy vẫn chưa là gì cả."
Huy bấm gì đó trên thứ vừa cầm, trong tích tắc, một lưỡi dao sắc nhọn bật lên, sáng loáng giữa trời đêm.
"Nhưng tất nhiên là tao sẽ không làm như vậy."
Huy ấn lại lưỡi dao vào như cũ, tôi cười:
"Đúng hơn là không dám."
Nụ cười trên miệng Huy vụt tắt, nó liệng con dao bấm xuống đất.
"Muốn đấu một trận không?"
Nó chạy về phía tôi, vung nắm đấm lên, đến khi chỉ còn cách tôi vài centimet liền dừng lại. Tôi vẫn đứng nguyên, từ đầu đến cuối không hề chớp mắt lấy một cái. Thừa lúc Hoàng Huy thích thú buông tay xuống, tôi dùng chân đạp vào phía phần sau đầu gối của nó. Chỉ chờ Huy mất đà quỵ xuống, hai tay nó chống xuống đất, tôi liền dùng chân giẫm lên.
"Tao không thèm chấp mấy thằng choai choai như mày, chỉ cần tao biết mày dùng cái tay bẩn thỉu của mày động vào người Nguyệt Lam một lần nữa, tao sẽ bẻ gãy tay mày ra."
Huy ngồi sõng soài xuống đất, nói vọng lại khi tôi quay người về hướng ngược lại:
"Bảo với công chúa nhà mày là hãy kiện tao đi, báo lên mọi chính quyền mà nó thích và mẹ nó sẽ nổi tiếng khắp cái Hạ Long này."
Tôi quay người đá chiếc dao bấm thẳng về phía trước, Huy chụp lấy, cười cười. Tôi nghĩ cả tôi và nó đều đủ thông minh để hiểu rằng, đây chính là một lời thách thức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]