Tôi quen Nguyễn Hoàng Huy từ khi còn học tiểu học, bố nó là một tay xã hội đen có tiếng, chuyên thu tiền bảo kê trong các khu ăn chơi sầm uất nhất tại Hạ Long. Đó là những điều duy nhất mà tôi biết về thằng này, trước khi chúng tôi lên cấp ba.
Từ khi chuyển vào 10A2, tôi đã dần cảm nhận được Huy rất hay tìm cách để khiêu khích tôi, tất nhiên là tôi chẳng việc gì phải động vào nó, tôi đâu có ngu.
Trong lúc tập bóng, Nguyễn Hoàng Huy luôn dùng mọi thủ đoạn để chọc tức tôi, còn giơ tay làm động tác chào của Hitler rồi bật cười ha hả. Tôi đã nhịn.
Hiệp hai bắt đầu được mười phút, tôi vừa đón bóng từ Minh Nam thì bắt đầu cảnh giác khi thằng này đang tìm cách tiếp cận tôi, và y như rằng, khi tôi đang tìm cơ hội truyền bóng cho Phạm Việt vì Việt có vị trí tốt hơn thì Huy dùng sức huých mạnh vào vai tôi. Không kịp phản ứng, tôi mất thăng bằng ngã xuống, đầu gối chà mạnh xuống đất, bên tai liền vang lên tiếng tuýt còi.
"Tai nạn, tai nạn!"
Huy nhởn nhơ giải thích, trọng tài phải chặn thằng Việt đang định xông vào, tôi nhịn đau để cô y tế duỗi thử chân, phản xạ đầu tiên là ngước lên khán đài, nhưng chỗ của Lam đã không còn ai ngồi nữa.
Cô Mai kiên quyết ngăn cản tôi tiếp tục đá, đầu gối bắt đầu đỏ tấy, tôi tựa vào tường thở dốc, lòng thắc mắc trăm mối tại sao Nguyệt Lam lại về.
Tôi đã hi vọng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595896/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.