1. Chương 31 chứa nhiều những câu từ thô tục, có các yếu tố bạo lực thân thể cũng như bạo lực ngôn từ rất nặng nề. Khuyến khích người đọc từ 15+
2. Mọi hành động, lời nói sai trái của nhân vật là để phục vụ cho tình tiết truyện và lên án nạn bạo lực vẫn còn tồn tại trong xã hội.
TÁC GIẢ HOÀN TOÀN KHÔNG CỔ XÚY BẤT KỲ MỌI NHẬN THỨC HAY HÀNH VI SAI LỆCH NÀO VÀ KHÔNG KHUYẾN KHÍCH LÀM THEO!
***
Tim tôi như lịm đi, chỉ biết trơ mắt nhìn Hoàng Huy đưa chiếc điện thoại đang hiển thị cuộc gọi của Minh Đức đến trước mặt tôi. Rồi trong tích tắc, nó đập mạnh điện thoại xuống đất, vỡ tan tành.
"Gan mày to hơn tao tưởng đấy, con ranh."
Nó đảo mắt xuống chiếc điện thoại còn lại đang bị tôi cầm chặt, giọng của nó rất nhẹ, nhưng sức mạnh mang lại thì vô cùng khủng khiếp:
"Khôn hồn thì xóa video đi, nếu không những gì tao làm với thằng già kia sẽ chỉ là sờ má nếu so sánh với những gì tao làm với mày."
Nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của bác Hùng, tôi ngoan cố mím chặt môi, kiên quyết lắc đầu. Mắt láo liên suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh này, dù biết không nên chọc tức Hoàng Huy, nhưng tính cách không cho phép tôi phải đứng yên chịu trận.
"Mày chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như thế này thôi à? Thảm hại."
Lời vừa dứt, nó liền cười to và không để tôi kịp phản ứng, nó dơ chân đạp mạnh vào bụng tôi. Tôi mất thăng bằng ngã xuống, tay theo phản xạ chà xát vào mặt đường, vùng bụng đau quặn và cổ họng tôi nhanh chóng ngập tràn cảm giác buồn nôn đến khó chịu.
Hoàng Huy lẩm bẩm gì đó rồi quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, cười ranh mãnh:
"Khóc đi, và anh Minh Nam Minh Đức sẽ đóng vai anh hùng đến cứu mày. Mày khóc cho tao xem nào? Con phò non."
Hoàng Huy bóp chặt cằm tôi, mắt nó vằn lên những tia máu đáng sợ. Tôi chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vọng như lúc này, nhắm mắt không kịp tránh khi nó nó nhổ một bãi nước bọt vào mặt tôi, những thằng đứng đằng sau liền cười lớn.
"Đã ai nói cho em biết chưa, á khoa thanh cao của anh? Mẹ em là một con đĩ xinh đẹp."
Tôi ngạc nhiên há hốc miệng, sự bất ngờ nhanh chóng biến thành tức giận khi nó dám động vào mẹ tôi. Bất chấp mọi hậu quả, tôi gào lên:
"Mày câm mồm vào!"
Và một cái tát nữa lại giáng xuống, cảm giác ghê tởm đến tột cùng dấy lên trong tôi khi Nguyễn Hoàng Huy nhìn vào phần trong chiếc áo đang xộc xệch của tôi, còn huýt sáo như tán thưởng:
"Mày nghĩ mày có quyền ra lệnh cho tao à? Nói cho mày nghe, ông già nhà tao từng chơi mẹ của mày trước khi cả tao và mày được đẻ ra. Ông bảo tao rằng ông chưa từng gặp một con điếm nào múp như mẹ mày."
Nó vừa gằn từng chữ vừa cầm bật lửa châm một điếu thuốc. Nhưng nó không đưa lên miệng, nó giữ chặt tay và dí điếu thuốc ấy vào tay tôi.
Tôi hét lên một tiếng cùng hàng nước mắt thi nhau chảy dài, dưới ánh mắt thích thú của cả đám và gương mặt hoảng sợ của bác Hùng, máu tôi theo đó chảy ra nhưng nó không chịu thôi. Nó giẫm mạnh vào bàn tay đang chảy máu của tôi và di qua di lại.
Tôi đau đến mức tê liệt, hoàn toàn mất đi cảm giác, tưởng như bàn tay ấy không còn là tay của tôi nữa.
"Ông bô nhà tao đến tận bây giờ vẫn còn giữ đoạn video quý giá ấy đấy. Tao đã được xem và tao phải công nhận mẹ mày đẹp tuyệt vời. Từng động tác đều chuyên nghiệp, cái l** nhỏ xinh của mẹ mày khít đến mức chiếc máy ghi hình đời cũ của ông già tao có thể thu lại tiếng rên rỉ của cả hai. Vậy mà giá lại rẻ bất ngờ, chỉ có 30.000 một đêm."
"NGUYỄN HOÀNG HUY!"
Không thể chịu được những lời lăng mạ đầy tanh tưởi này, tôi nghe thấy mình gầm lên và cố hết sức thoát khỏi đôi bàn tay bẩn thỉu của nó. Tôi dùng tay và không biết sức mạnh từ đâu ra, tôi tát vào khuôn mặt trơ tráo kia.
Cố gắng đứng dậy, chân tôi còn chưa kịp tiếp nhận cảm giác tê dại thì Huy đã nhỏm dậy từ lúc nào, giật mạnh tóc tôi đằng sau. Tôi hét lên và gần như bị nó lôi đi, chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận vì không học võ đến vậy.
Nó cầm chặt cổ tay tôi và đập mạnh đầu tôi vào tường, trong tích tắc, tôi bỗng đầu tôi bỗng dấy lên một suy nghĩ: Liệu nó có đánh tôi đến chết hay không?
"Con chó ghẻ như mày đéo có quyền gọi tên tao. NGHE RÕ CHƯA?"
Nó rít lên và một lần nữa giáng cái tát xuống bên má trái của tôi, không hề khoan nhượng.
"Mày nên cảm thấy xấu hổ vì là con gái của con ca ve nổi tiếng nhất cái đất Hạ Long này, tên là gì nhỉ? Huỳnh Ánh Nguyệt. Mày phải cảm thấy kinh tởm chính bản thân mày, đúng không? Dương HUỲNH Nguyệt Lam?"
"Làm sao tao phải kinh tởm mẹ tao? mày không có tư cách động vào mẹ tao đâu. Kinh tởm à? Tao kinh tởm mày mới đúng!"
Hoàng Huy tức đến mức bật cười, ánh mắt sắc lẹm của nó chiếu thẳng vào người tôi, như muốn khóa chặt con mồi.
"Mày tưởng thằng Đức sẽ đến cứu mày à? Sao mày dám lên giọng với tao, đ** mẹ mày muốn chết à con điếm rách này."
Nó thụi một quả vào bụng tôi, trong phút chốc, vị tanh ập đến miệng tôi. Tôi khạc ra máu và bắt đầu có cảm giác choáng váng.
Mắt tôi mờ đi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cảnh sát. Hội Hoàng Huy đảo mắt rồi chạy đi. Bác Hùng đã biến mất từ lâu, tôi lau miệng, bàn tay liền dính đầy máu.
Tôi khom người xuống nhặt chiếc điện thoại còn lại và trước hết cảnh sát ập đến, tôi cũng tập tễnh rời đi.
Lê từng bước trên đường trở về nhà, tôi bỗng dưng muốn cười. Tại sao tôi lại gặp chuyện này, tại sao cơ chứ? Tôi chưa đầy 16 tuổi và tôi vừa bị một thằng con trai đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng nó chẳng là gì với nỗi đau khi tôi phải nghe những lời bẩn thỉu về mẹ tôi cả, tôi thật yếu đuối, thảm hại.
Bác Minh đang ở viện, tôi không tìm thấy chìa khóa, tôi chán nản ngồi bệt xuống hiên nhà. Trăng đêm nay rất sáng, ở Anh bây giờ lại là ban ngày. Tôi muốn gọi cho mẹ nhưng sợ lại làm phiền bà.
Tôi cứ nhìn khoảng không vô định như vậy một lúc lâu. Đến khi một bóng dáng vừa quen thuộc lại xa lạ chạy vào, ngưng tụ trong tầm mắt mơ hồ. Minh Đức...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]