Khi tôi đi học lại thì cũng đã gần hết tháng mười hai. Vốn đã chuẩn bị tinh thần học lại và làm bộ bài tập đã chất đống, nhưng khi về nhà, tôi vẫn ngỡ ngàng khi khăng khăng đang đứng trong phòng mình.
Đèn lúc này vẫn chưa được bật lên, rèm cũng đóng kín mít. Chính vì vậy mà tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những ngôi sao nhỏ đang phát quang màu xanh lam, sáng rực rỡ những đốm li ti trên trần nhà, biến cả phòng tôi trở thành một dải ngân hà tuyệt đẹp.
Tôi chầm chậm bật đèn lên, phát hiện ra trên bàn học treo rất nhiều những con hạc nhỏ, có lẽ là do linh cảm, tôi từ từ giật từng con một khỏi dây và mở ra, đập vào mắt là nét chữ nắn nót, ngay ngắn đẹp đẽ.
"Hôm nay tớ đã xin bác Minh được vào nhà để bày những thứ này lên, chắc bé Lam sẽ bất ngờ lắm :X"
"Nguyệt Lam có nhớ tớ từng nói với cậu rằng chỉ cần cậu khóc là tớ sẽ thấy có lỗi không? Mấy hôm nay cậu khóc nhiều như vậy, tớ sắp bị Bao Thanh Thiên xử trảm mất rồi."
Tôi phì cười, dùng tay quệt vội giọt nước mắt, không tự chủ được ngồi bệt xuống nền nhà.
"Dạo này cậu đã khóc nhiều lắm rồi. Đừng khóc nữa nhé, trông chẳng xinh đẹp chút nào."
"Mấy hôm nay tớ toàn ở với Lam đến tận khuya, chắc mẹ tớ tức lắm."
Một con hạc khác không có chữ, thay vào đó để hình vẽ giống như đường liên kết link với spotify. Tôi tò mò mở điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595900/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.