Minh Đức có vẻ ngạc nhiên khi tôi đột nhiên nhắc về chủ đề này, mắt mở to hết sức. Có cái gì mà bất ngờ cơ chứ?
Tôi vốn thắc mắc từ đầu đến giờ, hành động của Đức với tôi rất là... biến thái, phải người thường tự nhiên gặp thằng cha nào đấy tự nhận quen mình từ lâu rồi quan tâm đủ kiểu chắc khiếp vía từ tám đời rồi.
Từ đầu đến cuối Minh Đức chưa hề có ý định nhắc lại nơi mà chúng tôi gặp nhau, vậy thì chỉ còn một khả năng:
"Mày đang định trap tao đúng không?"
Tôi hỏi thẳng, chuyển luôn sang xưng hô kiểu chợ búa, nhất định không chịu thỏa hiệp.
Tôi thấy Minh Đức còn bất ngờ hơn lúc nãy, gần như không biết nên phản ứng như thế nào, đấy là tôi thấy thế, chứ có khi nó đang chột dạ vì tôi nói trúng tim đen chứ đùa.
"Sao tớ lại phải trap cậu?"
Sau một hồi đực mặt ra, nó lên tiếng một câu lãng xẹt, không đủ sức thuyết phục, tôi hơi khó chịu:
"Vậy thì cư xử bình thường giống bạn bè một chút đi, kiểu quan tâm của cậu khiến tớ hiểu lầm đấy."
Thoáng nghe tiếng Đức cười khổ, tôi đứng lên bỏ về, vừa ra khỏi phòng đa năng thì nghe tiếng nó bên cạnh:
"Vậy bạn bè của tớ chiều nay đến Circle K cùng tớ nhé?"
"Chiều nay tớ phải học." Tôi viện cớ từ chối.
"Không làm phiền cậu đâu, nhìn cậu học thôi."
Tim tôi bỗng hẫng mất một nhịp. Hà nói rất đúng, tôi dễ cảm hóa bởi những hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-uu-tien-cho-em/3595871/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.