Chương trước
Chương sau
Tôi chấn động, không thể nghĩ người sẽ làm cái trò trẻ con ngu ngốc ấy lại chính là Vũ Minh Nam. Không kịp suy tính ánh nhìn của mọi người xung quanh, cũng không kịp kiểm soát âm lượng của giọng, tôi bám chặt bả vai Hà:

"Cô Mai có biết không? Thằng Nam có sao kh-"

"Từ từ đã."

Hà ngắt lời tôi. Nó không trả lời câu hỏi của tôi mà chuyển sang chủ đề khác:

"Vũ Minh Nam thích mày à?"

"Nói bé thôi con điên này!"

Tôi giật mình bịt mồm nó, những người xung quanh bắt đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dò xét. Có trời mới biết nếu tôi dính vào scandal tình ái với thằng redflags Nam thì tôi sẽ bị đính tên vào bao nhiêu bài confession ném đá của trường.

Ôi, thảm rồi!!

Thấy thầy không xuống quản thể dục, tôi lôi Hà ra một góc, chắc chắn rằng không còn ai để ý mới thấp giọng:

"Mày lấy cái thông tin ấy ở đâu ra?"

Hà nheo mắt lườm tôi, giọng nghe như đang nói chuyện với bệnh nhân tâm thần không bằng:

"Cần gì lấy ở đâu ra? Chẳng nhẽ Vũ Nam đánh nhau vì mày là trên danh nghĩa bạn bè à?"

Tôi quen thằng Nam từ lớp 8 khi nó chuyển vào lớp tôi, từ đó đến giờ chưa bao giờ tôi không thấy bóng con gái đi bên cạnh nó. Cái thằng này bảo không phải trapboy là nói điêu. Nhưng bảo tôi tin rằng nó đánh thằng Huy là vì tôi thì tôi không tin được.

Tôi vò đầu, "Đang yên đang lành không sao thích thiếc cái gì, sáng nay tao còn đi nhờ xe nó.."

"Xe mày đâu?"

"Đêm qua tao quên không sạ-"

Tôi đang cau có, đột nhiên sau đầu vang lên tiếng hét của mấy thằng con trai, thế rồi y hệt mấy bộ phim ngôn tình trên web lậu, ai đấy đá bóng đập trúng đầu tôi.

Chỉ nghe tiếng phịch một phát, tôi quay cuồng, suýt thì ngã xuống đất, phải bám vào thanh cửa sổ để chờ hồn nhập xác.

Hà cố nén cười, nó thấy tôi đau đến chảy nước mắt liền quay ra quát mấy thằng con trai:

"Chỗ chúng mày đá bóng ở đây à?"

Tôi có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Hoàng Minh đang giải thích cái gì đấy, vài giây sau liền có tiếng người chạy lại, nhưng không phải của Trịnh Hoàng Minh mà lại là thủ phạm gián tiếp gây nên sự khó ở của tôi mấy hôm nay:

"Lam có sao không?"

Tôi vẫn bám vào thanh cửa sổ, không ngẩng nổi đầu lên nhìn Minh Đức, dù phải nói là mấy hôm nay tôi nhớ nó sắp điên.

Còn Hà, tôi không nghe thấy giọng nó, có khi nào nó sủi rồi không?

"Có sao không? Tớ bế cậu xuống phòng y tế nhé?"

Tiếng Minh Đức vang lên trên đỉnh đầu, thoảng quanh chóp mũi của tôi là mùi vani nhẹ. Tôi cố ngẩng đầu lên, gần như nhìn thấy cả mặt mình trong đôi mắt lo lắng của Đức, nó hơi cau mày, cả người đầy mồ hôi. Tôi vô tình nhìn vào yết hầu của nó.

Ề, trông cuốn thật..

Thấy tôi không đáp mà đực mặt nhìn vào cổ mình, Đức giơ tay huơ mấy cái trước mặt tôi:

"Nguyệt Lam?"

"Không sao cả, không cần xuống phòng y tế đâu."

Tôi quay mặt đi, đầu thầm mong nó không nhìn ra cái suy nghĩ của tôi lúc nãy. Lòng tin của con người với con người không bao giờ vượt quá 0.1%, mặc kệ tôi bảo không sao, Đức cứ cúi xuống xem xem xét xét.

Ôi, tôi thà bị 10 quả bóng đập vào đầu còn hơn ở trong cái tư thế này nhìn ánh mắt ẩn ý của một đám 10a1.

Thế rồi không nói không rằng, nó dùng đúng một động tác bế ngang người tôi lên, tôi không kịp phản ứng, vô thức hét một cái.

Awesome, giờ thì cả nhà đa năng đang chĩa mắt vào tôi, đúng hơn là tay Đặng Trần Minh Đức.

"Tớ tự đi được mà, cho tớ xuống đi.."

Tôi ngại chín người, vội vã nhảy xuống, sợ Đức động thủ tiếp liền đi nhanh về phía cửa, không quên lườm cái người vội vã chạy theo tôi mất cái.

"Đừng đi nhanh thế, cậu mà ngã là lúc đấy cần tớ bế thật đấy."

"..."

Sao giờ tôi lại thấy thằng này khốn nạn thế cơ chứ?

"Đau đến mức phải nhờ người yêu đưa xuống thế này thì có cần nằm lại không?"

Cô Huyền y tế vừa bôi vào chỗ sưng cho tôi vừa cười cười, ánh mắt không giấu giếm mà nhìn Đức.

"Không ạ."

Tôi xua tay, không nhịn được rủa thầm Minh Đức, xong việc liền đứng lên đi thẳng, để lại nó đằng sau gọi với:

"Sao lại giận, là do cậu không chịu đi nên tớ phải giúp mà.."

Sao nghe cứ như đây là lỗi của tôi vậy?

Tôi thật sự muốn quay sang mà hỏi rằng làm sao tự nhiên Đức lại bỏ thi, sao phải tỏ ra thân thiết như thế này với tao, có phải mày đang trap tao không?

Tôi coi như đường về phòng đa năng là mặt Đặng Trần Minh Đức mà giẫm đạp mạnh mẽ. vừa bước chân đến cửa tôi bỗng khựng lại, người đứng trước phòng tiếp dân kia có phải một đám lớp tôi không nhỉ?

Máu lên não kịp thời, load lại vụ đánh nhau của Nam và Huy, đầu tôi bắt đầu đấu tranh mạnh mẽ nên kệ hay chạy lên xem thế nào, dù gì tôi cũng là người gián tiếp gây nên vụ này, đang định chạy lên thì ánh mắt của tôi đột nhiên chạm vào ánh mắt của Nam.

Tôi thoáng thấy trên mặt Nam vài vết tím, nó khoanh tay, tựa người vào tường, thờ ơ nhìn tôi.

Không, không phải nhìn tôi, là nhìn tay của Minh Đức vừa để trên tay tôi trên thanh nắm cửa phòng đa năng.

Tôi giật mình rụt tay lại, tự nhiên lại thấy khó hiểu với hành động của mình ghê gớm.

Tôi thở dài, bơ đi cái nhìn khó hiểu của Đức mà quay người đi lên phòng tiếp dân. Hội Thùy Linh đang đứng ở đấy thấy tôi liền lộ vẻ khó xử, một lúc sau cũng dần tản ra, Nam thấy tôi liền không nói không rằng đeo cặp đi thẳng.

Ơ cái thằng này, tôi còn chưa né nó thì thôi.

"Làm sao?"

Nam khó chịu đứng lại khi tôi kéo tay áo nó, mặt trông cọc như thể tôi mà nói câu nào nó sẵn sàng tẩn tôi gấp đôi Nguyễn Hoàng Huy ấy.

"Câu đấy là của tao, đang yên đang lành mày đánh nó làm g-"

"Việc của mày à?"

Nam không đếm xỉa cái lườm của tôi, nó giật tay tôi ra khỏi áo nó, để tôi phải chạy theo, đang lầm bầm chửi Nam thì nó đột nhiên đứng lại, làm tôi suýt thì đâm sầm vào.

"Mày với Đặng Trần Minh Đức đang yêu nhau à?"

"Mày bị ngu à?"

Tôi nhăn mặt nhìn Nam, hướng theo ánh mắt của nó thấy Minh Đức đang đứng ngay phía cửa, chăm chăm nhìn chúng tôi, vẻ như là... dò xét?

"Không giống, vậy là Minh Đức thích mày à?"

Tôi rời mắt khỏi Đức, "Trông giống như thế à?"

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy Nam bật cười thành tiếng, nó đón lấy bóng của thằng Việt đang bay tới, trước khi đi còn khinh bỉ để lại cho tôi một câu:

"Làm gì có chuyện hai con cáo lại không nhận ra nhau?"

"..."

Nghe cứ như kiểu cả Nam và Đức đều có ý định làm thịt tôi ấy.

Tôi không biết tại sao tôi bắt đầu có xu hướng né những người "có vẻ" như là có tình ý với mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Minh Đức, đột nhiên tôi thấy sợ.

Tôi không nhìn thấy ai quen mắt trong phòng đa năng cả, lớp tôi chạy ra chỗ thằng Nam hết rồi, đành ngồi dưới ghế nhìn mọi người chơi bóng, cắn răng cố không chuyển đi chỗ khác khi thấy Minh Đức an tọa ngay bên cạnh.

Tôi thản nhiên đón lấy chai trà chanh mật ong của Đức, dù gì cũng quen với mấy cái hành động này của nó rồi.

"Đừng nhìn tớ như thế, tớ sẽ nghĩ cậu cũng thích tớ đấy."

Suýt sặc nước, tôi giật mình quay sang, trông vẻ mặt Đức điềm nhiên quá đỗi, bình thản như thể nó đang nói chuyện thời tiết hôm nay thật đẹp.

Minh Đức có một điệu cười mỉm rất cuốn, từng cử chỉ nhỏ hay cái liếc mắt của nó đều rất hút mắt. Tay của Đức siêu thon, lại rất nhiều gân, nhìn styles có thể biết ngay Minh Đức là người rất biết chăm sóc bản thân.

Rõ là mới biết nhau hơn một tuần, nhưng Đức đã có thể khéo léo khiến tôi cảm thấy thoải mái với sự tồn tại của nó.

Không hẳn là badboy, nhưng chắc chắn không thể là goodboy.

Tôi không tránh ánh mắt của Minh Đức, nửa đùa nửa thật lên tiếng:

"Cậu cũng đừng tốt với tớ như thế, tớ sẽ nghĩ cậu là biến thái đấy."

"..."

Tôi nén cười nhìn vẻ sượng trân của Đức, nó ho khan một hồi liền chuyển chủ đề:

"Cậu không thắc mắc lý do tớ bỏ thi Lịch sử à?"

Tôi bóc vỏ chai nước, vốn tôi cũng rất muốn hỏi, ai ngờ lại được đối phương đưa ra một cơ hội to đùng.

"Nếu nói tớ không thắc mắc là không đúng, nhưng có một thứ tớ thắc mắc hơn.."

Đức tò mò nhìn tôi, đúng lúc này trống đánh.

"Rốt cuộc thì cậu gặp tớ ở đâu?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.