Chương trước
Chương sau
Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Đức, trông nó chẳng có vẻ gì là đang nói đùa, ngược lại còn rất nghiêm túc, đến mức tôi không thể né tránh ánh mắt của nó. Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai Đức nhắc đến việc tôi và nó đã biết nhau trước đấy.

Okay, trừ trường hợp Đặng Trần Minh Đức là redflags, chẳng có lý do gì tự nhiên nó lại quan tâm tôi nhiều đến vậy. Nhưng có cố thế nào tôi cũng không thể tìm được nó trong những mảnh kí ức của tôi.

Tôi thở dài, quyết định đối diện.

"Tớ không hẳn là có trí nhớ kém, xung quanh cũng không có quá nhiều bạn, nhưng tớ không nhớ cậu. Hay cậu thử nói cậu gặp tớ ở đâu đi?"

Tôi có thể thoáng nhìn thấy vẻ thất vọng dưới đuôi mắt của Minh Đức, đành cười khổ, cố đổi chủ đề:

"Tớ cảm thấy... xưng mày tao có vẻ hợp hơn đấy."

"..."

Chúng tôi lại tiếp tục đi, Đức không nói gì, tôi cũng không lên tiếng. Đột nhiên tôi lại muốn cười.

"Hay là cậu nhầm tớ với ai?"

Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của Đức đang chiếu vào người tôi, rất rõ ràng.

"Tớ thi vào THPT Nguyễn Tất Thành là vì cậu, học môn tớ ghét nhất trên đời là vì cậu. Không nghĩ cậu không nhớ tớ, nhưng chắc chắn tớ không nhầm cậu với ai."

Lúc chúng tôi dừng trước cửa nhà Đức, tôi đã nghe nó nói như vậy. Thế là Đặng Trần Minh Đức đã thành công đá một mớ ngổn ngang vào lòng tôi.

...

Chiều hôm sau tôi đến trước giờ thi vòng loại gần 20 phút, vặn xương cốt cho một buổi chất vấn với Cao Thanh Hà.

Hà hút chùn chụt cốc nước dâu, nghiêm túc nhìn tôi:

"Thế là bạn Đức ấy bảo như thế với mày, xong mày cũng không nói gì à. Mà có thật mày không nhớ Đức không?"

"Sao tao phải giả vờ không biết nó?" Tôi nhăn mặt.

"Có hai khả năng. Một, Đặng Trần Minh Đức là một thằng redflags chính hiệu, muốn tán gái nhưng không có chiêu nên giả vờ quen mày từ trước để tạo ấn tượng, đóng vai nam chính si tình."

Tôi bật cười, cũng không phải không có khả năng.

"Thế hai là gì?"

"Minh Đức thật sự đã biết mày từ trước đấy nhưng não của mày bị chập nên không nhớ. Hoặc là nó thật sự biết mày nhưng không nói chuyện nên mày không biết."

"Tao không thấy như thế."

Tôi suy tư, "Ngay từ đầu hình như nó không nghĩ tao không nhớ nó. Hành động của Minh Đức với tao không giống kiểu gặp lại bạn cũ, nó như kiểu.."

"Kiểu gì?"

Miệng tôi bật ra một động từ:

"Tán tỉnh."

Hà sặc cả nước, nó ho như điên một hồi mới nhìn tôi:

"Tao không biết có thật là nó biết mày từ trước đấy hay không, nhưng tao thấy mới có hơn một tuần mà nhanh thế thì không ổn, như mấy thằng tồi ấy."

Tôi gật gù:

"Tao cũng thấy thế."

"Là thành viên cốt cán trong Hội đồng quản trị của mày, tao khuyên mày không nên đâm đầu vào mấy thằng giống redflags.."

Tôi liếc xéo Hà, nó nuốt khan:

"Nhưng vừa đẹp trai vừa giàu như Minh Đức thì được."

"..."

Trong khi đang đợi trống, đầu tôi cứ replay lại lời của Hà: "Hay mày hỏi thẳng đi. Hỏi mày làm vậy với tao là có ý gì?"

Sao tôi lại không nghĩ đến việc hỏi thẳng nhỉ?

Tôi đợi mòn mỏi nhưng không thấy Đức đến, lúc chuẩn bị thi cũng không thấy nó đâu, cô cũng không ý kiến gì mà bắt đầu phát đề.

"Cô ơi hình như thiếu bạn Minh Đức 10a1 ạ?"

Cô Yến không hề ngừng lại thao tác, cũng không nhìn tôi lấy một cái.

"À bạn đấy bỏ thi rồi, hai đứa vừa cãi nhau đấy à?"

...

"Ổn không?"

Tâm thấy mặt tôi vừa bước ra khỏi phòng liền lao tới.

"Không luôn."

Tôi liếc qua đề văn trên tay Tâm:

"Ô chúng mày vào truyện à?"

"Chứ gì nữa."

Vũ Minh Nam từ đâu chui ra, "Tao viết chưa đến một mặt."

Hàn huyên thêm vài ba câu, tôi tiến đến phòng Địa tìm Hà.

Đúng hơn, là đến phòng Lý tìm Đức.

Đúng lúc ấy, Minh Đức đi qua tôi, đến một cái liếc mắt cũng không có.

Không có. Không hề có.

Hà chui ra đúng khoảnh khắc tôi đực mặt nhìn theo bóng lưng của Đức, giọng ngạc nhiên hết sức:

"Đức không làm bài loại à? Nãy hết giấy tao sang phòng Lý xin thấy nó ngồi ngay bàn một, bố còn tưởng nhìn nhầm."

Tôi cố nén sự hụt hẫng không biết từ đâu trào lên, nhún vai:

"Kệ cha thằng baggy trắng đấy, nó bỏ thi tao càng nhẹ người."

Hà khoác vai tôi, "Thật là mày không quan tâm không?"

Tôi khẳng định chắc nịch:

"100%"

Hà thở dài.

"Tao lại chẳng đi guốc trong bụng mày. Mày dễ thích người khác bỏ xừ ra, mày mà bảo không có ý với thằng thủ khoa đấy tao đi đầu xuống đất."

"Câm." Tôi lườm nó, đổi chủ đề:

"Mày có về cùng thằng người yêu mày không?"

Nhắc đến bồ, Hà ngay lập tức nhăn mặt, "Đừng nhắc đến thằng Huy nữa, mai tao chia tay."

Tôi nghiên cứu đề Địa trên tay nó, giọng khinh bỉ:

"Lần thứ 27 chia tay tính từ lớp tám đến giờ rồi nhé."

Hà quắc mắt lườm tôi, định phản biện thì Vũ Thanh Tâm từ đâu lôi tôi chạy huỳnh huỵch xuống sân, chỉ vào một chị mặc áo hồng đang ngồi ghế đá:

"Lam Lam, mày có biết chị này là ai không, trông ngon vãi."

Tôi dùng đôi mắt cận 1.5 độ không đeo kính để nhìn người Tâm chỉ.

"Hình như tên Đào Thị Hương, bên 12A1."

Tâm bám vào bả vai tôi, nó nghiêm túc như thể chuẩn bị làm giao dịch:

"Mày xin infor chị đấy cho tao, muốn gì tao cũng chiều."

Cần gì xin, vào page trường là có mà? Lời sắp bật ra khỏi miệng, tôi liền kịp đổi:

"Mày hỏi cho tao lý do Minh Đức bỏ thi sử thì xin."

"Yes sir!"

Tối hôm ấy, tôi nhận được cuộc gọi của Tâm.

"Tao không hỏi được, nhưng tao nhớ là sáng nay thầy Nguyên gọi Đặng Đức ra nói chuyện lâu lắm, lúc Đức vào tao thấy sắc mặt nó kém hẳn đi."

Tôi trầm tư, bên tai lại vang lên tiếng dò hỏi của Tâm:

"Mày đang thích nó đúng kh-"

"Vớ vẩn." Tôi ngắt.

"Thì kệ Đức, nó bỏ thi mày lại càng nhàn chứ sao?"

Cũng đúng.

"Thôi mày hết giá trị lợi dụng rồi, tao đi ngủ đây."

"TỪ ĐÃ, CON CHÓ LAM! INFOR CHỊ ĐÀO HƯƠNG 12A1 CỦA TAO ĐÂU?"

...

Để xoá đi mấy cái suy nghĩ vẩn vơ, tôi cắm đầu học bù cho một tuần chểnh mảng. Qua thời gian bận rộn, tôi đột nhiên nhàn rỗi một cách khó hiểu.

Tôi từ lúc nào cũng có deadline thành con hâm có thể nghĩ ngợi linh tinh cả ngày, cảm thấy những tiết học trên lớp chán kinh khủng khiếp. Tâm trạng tôi cũng tệ thấy rõ, những lời bông đùa bình thường luôn rất thoải mái, giờ lại khiến tôi khó chịu cực kỳ.

Tự nhận thấy mình có chút xấu tính vì cáu gắt với những người xung quanh, tôi nhận làm powerpoint thuyết trình Hóa cho tổ.

Việc thuyết trình ban đầu được đẩy cho Thùy Linh, nhưng vì sau lại rơi vào Nguyễn Hoàng Huy - Người yêu ba năm (mới chia tay) của bạn yêu tôi.

Tôi mất gần một đêm để hoàn thiện bài thuyết trình, gửi cho Huy để nó học thuộc. Thằng này thậm chí còn không thèm xem tin nhắn. Đến tận lúc gần vào lớp nó mới đến, giọng tỉnh bơ:

"Tao quên. Đứa nào giỏi thì làm đi?"

Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Cao Thanh Hà có thể lụy thằng vô trách nhiệm này. Chẳng ai nhận lên thay vì thậm chí bài còn chưa đọc, biết cái gì mà thuyết? Hơn nữa, cô Hóa lớp tôi rất khó.

Cuối cùng, vai trò thuyết trình lại rơi xuống đầu con mù Hóa là tôi vì tôi là người làm powerpoint, ít nhất còn biết một tí.

Tôi nhảy vào 10A2 nguyên nhân chính là vì lớp này không đặt quá nặng Lý Hóa Sinh, vốn các môn này cũng chỉ học để đủ số lượng, mà chẳng hiểu sao giáo viên dạy Hóa của chúng tôi nghiêm khắc kinh khủng.

"Thuyết trình là một chuyện, câu hỏi phụ của cô lại là chuyện khác, thằng Huy như ngu ấy. Ôi tao điên mất."

Tôi vò đầu đọc powerpoint, Nam che tôi khỏi cô văn đang dạy trên bục giảng, hỏi nhỏ:

"Hay tí tao lên một nửa nhé?"

Tôi gạt đi, "Đầu năm mày vừa lên xong, cô không đồng ý đâu."

Chuyện gì đến cũng phải đến, đen nhất là nó lại rơi xuống đầu mình.

Tôi hít sâu mấy cái, bắt đầu đọc bài thuyết trình, cố hết sức để không nhìn vào powerpoint quá nhiều nhưng cô hình như không hài lòng. Mỗi lần nhìn xuống thấy cô đang cau mày là tôi lại một lần rủa thầm Nguyễn Hoàng Huy.

"Bài thuyết trình về 'xu hướng biến đổi một số tính chất của nguyên tử các nguyên tố, thành phần và một số tính chất của hợp chất trong một chu kì và nhóm' của tổ 1 xin được kết thúc, xin được nhận sự đóng góp và các câu hỏi từ cô và các bạn ạ."

Tôi nói mạch lạc, đầu nghĩ đứa nào mà dám hỏi thì biết tay ông.

Cô nói muốn xin ý kiến của cả lớp, người đặt câu hỏi cho tôi không ai khác lại chính là Hoàng Huy.

"Mình cho rằng bài thuyết trình của á khoa 1 đây còn khá sơ sài, chưa phân tích vào các chi tiết, người thuyết trình rất ấp úng, chưa có sự chuẩn bị bài."

Không chỉ tôi đứng sượng trân, cả tổ cũng gần như trố hết cả mắt. Vì ai mà tôi phải lên thuyết trình thế?

Cô Trang Hóa cũng cho tôi những nhận xét y hệt, tôi nhận 4 điểm kiểm tra thường xuyên, còn cả tổ phải làm một bài thuyết trình khác vì sự "thiếu trách nhiệm" của tôi.

Vì vẫn còn trong tiết nên tôi chưa thể tính sổ với Nguyễn Hoàng Huy. Tôi lườm cái bản mặt nhơn nhơn của nó một cái rồi lê xác về chỗ.

"Thằng Huy bị mày giật á khoa nên cay từ đầu năm đến giờ mà, kệ nó. Ổn không?"

Tôi hơi gạt tay Việt ra, "Tao biết, quay lên đi."

Có một điều mà chỉ tôi biết, là những lúc tôi sắp khóc thì tốt nhất là nên kệ tôi, nhưng tổ một hình như lại rất sợ tôi buồn.

Chúng nó không hẹn mà lần lượt quay xuống hỏi tôi có sao không, đỉnh điểm là ánh nhìn thương hại của thằng Huy như muốn chọc tiết tôi.

Thế là tôi gục xuống bàn khóc thật.

Trống vừa đánh, tôi đứng dậy chạy ngay xuống nhà vệ sinh rửa mặt, không lên lớp mà xuống phòng đa năng ngồi luôn, đằng nào tiết tiếp theo cũng là thể dục. Thế nào Hà cũng mang sổ đầu bài xuống hộ tôi, biết nó sẽ áy náy vì vụ thằng Huy, thấy nó vác mặt xuống tôi liền ra vẻ bình thường:

"Sao lớp mình còn nhiều đứa xuống muộn thế? Thầy lại chửi cho."

Hà nghiêm túc nhìn tôi, trông vẻ mặt của nó căng thẳng hết sức:

"Thằng Huy vừa đánh nhau.. À không, bị đánh. Một lũ vừa phải ngăn chúng nó lại, đang lên phòng tiếp dân rồi."

Tôi giật mình hoảng hốt: "Ai đánh?"

"Vũ Minh Nam."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.