Chương trước
Chương sau
Tôi hơi chấn động, không muốn Hà trêu liền cố lấy lại vẻ không quan tâm:

"Tưởng gì, tuyển Sử chưa thi vòng loại, giờ đang có hơn bốn mươi mống, 80% là con gái. Nó bảo nó thích ai bên đấy là chúng mày suy ra tao luôn à?"

Hà hình như không phản biện được luận điểm tôi tung ra, tức quá lủng bủng chửi tôi vài câu rồi tắt máy.

Tôi vốn định cày lại Our beloved summer, thế nào mà Facebook thông báo bạn đã nhận được lời mời kết bạn của Dang Tran Minh Duc.

Là một người tỉnh táo, tôi quyết định xóa add của nó.

Hai tuần đầu không sao, tự nhiên mấy hôm nay cuộc sống tôi cứ dính phải Đức là thế nào??

...

Vốn tưởng những ngày tiếp theo sẽ yên bình hơn một chút thì ngay hôm sau, cả trường tôi gần như sốc nặng với công văn mới của Bộ giáo dục Tỉnh:

Đẩy lịch thi Học sinh giỏi đợt một từ ngày 4/12 sang ngày 21/10 và lịch thi Học sinh giỏi đợt hai từ 12/1 sang 1/11, mỗi tuyển chỉ được dự thi 15 người.

Không chỉ học sinh, giáo viên cũng gần như sốc toàn tập, vốn dĩ các tuyển mới bắt đầu ôn trong tuần này, chưa lọc ra đội tuyển chính thức, cũng chưa có kế hoạch cụ thể, đùng một cái, chỉ còn hơn một tháng nữa là thi. Chúng tôi không nghe ngóng được quá nhiều, chỉ biết trong trường đã ngay lập tức phải tổ chức một cuộc họp khẩn để bàn phương án tối ưu.

Đối với lớp tôi, những đứa bốc vào những môn không phải sở trường không quan tâm đến thế sự lắm vì ngày nào thi mà chả trượt. ( trích phát ngôn của Hoàng Đăng Đạt)

Còn những đứa quyết tâm như cái Hà hay Thùy Linh thì lại lo đến nỗi không mở nổi miệng nói chuyện. Khoảng 30 phút sau đó, cuối cùng cô Mai cũng về lớp trước tình hình như ong vỡ tổ, giọng nghiêm trọng:

"Như các em đã được nghe tin sáng nay, ban giám hiệu nhà trường cũng vừa họp xong, đầu đuôi là phải đẩy nhanh kế hoạch ôn tập bởi thời gian đã rút lại chỉ còn gần một nửa. Lớp mình do không phải ai cũng bốc vào đúng môn giỏi nên cô đồng ý cho những bạn cảm thấy không có khả năng tiếp nhận kiến thức được xin ra đội tuyển, nhưng vẫn nên đi làm bài loại nhé."

Một vài tiếng ồn được cất lên, cái Linh yên lặng từ đầu đến giờ đột nhiên với giọng:

"Cô có biết hôm nào tổ chức thi vòng loại không ạ?"

"Thứ 5 tuần sau nhé."

Vậy là còn không đến 7 ngày để ôn kiến thức đáng ra được học trong một tháng. Với tôi thì lúc nào thi cũng được, bởi môn của tôi chủ yếu là học thuộc, vả lại tôi cũng có gốc từ cấp hai. Nhưng với những đứa thi môn tự nhiên đúng là một thách thức lớn.

Trong khi tôi đang đăm chiêu, Nam đột nhiên khó chịu lên tiếng:

"Bố mày ôn đúng Chiếc Thuyền Ngoài Xa. Con người chứ có phải súc vật đâu mà học được trong một tuần."

Đăng Đạt cũng cho mồm bay sang bàn tôi góp vui:

"Tao cũng học đúng Chiến tranh lạnh với Cách mạng tháng Tám, con Lam học gì chưa?"

"Mày nhìn mặt tao giống học rồi à?" Tôi đáp.

"Mày mà không học thì điểm cũng vẫn cao thôi, năm nay định giật giải không?"

"Kh-"

Tôi đang phủ nhận thì Phạm Khánh Việt ngồi trên cũng quay xuống hóng hớt:

"Chúng mày câm mồm đi, tao còn không biết phải ôn cái chó gì đây này."

Cái Hà từ đâu cũng quay xuống buôn dưa:

"Mày cứ cầm cái bảng tuần hoàn vào là được Phạm Việt ạ."

Sau một tràng cười, tôi vô tình liếc lên phía Thùy Linh, thấy con bé có vẻ vẫn rất bình tĩnh. Không ngờ khi hết tiết, cô vừa đi ra ngoài, nó liền không nhịn được mà gục xuống bàn khóc trước sự ngạc nhiên của cả lớp tôi.

Tôi nhanh chóng lấy lại phản ứng, định chạy lên chỗ Linh thì đột nhiên Nam kéo giật tôi lại, lắc đầu rồi cúi sát tai tôi nói thầm:

"Tao nghĩ lúc này lên để Thùy Linh một mình thì hơn."

Cũng đúng, nhưng tôi thấy không nỡ, nhìn Linh khóc nấc như thế trông tội cực ấy.

Nó nhất quyết bắt tôi về chỗ để tôi không được bén mảng lên bàn Linh, thằng này nhiều khi rất là bao đồng nhé. Nam giả điếc không thèm quan tâm tôi vừa nhìn Linh vừa chửi nó, sau chắc thấy tôi dai quá nên tắt điện thoại quay sang lườm:

"Mày cứ như ngu ấy, đợt lớp chín mày thiếu 0.5 đầu bảng khóc như con điên tao đến tận nhà tìm mày có cho gặp đâu, người ta khóc thì kệ người ta đi."

"..." Nó nói đúng quá, tôi không dám cãi.

...

Những ngày sau đấy là một chuỗi ngày mệt mỏi.

Chúng tôi được đặc cách cảm thấy môn nào không cần thiết có thể ôm sách xuống phòng Hội Đồng học, thế là tôi chính thức chạy đua trong bảy ngày học hết một nửa quyển Lịch Sử 12.

Vẫn nói tôi không thích học môn này nữa, nhưng đã theo đuổi thì vẫn nên nỗ lực hết mình, tôi đã từng trải qua cảm giác deadline nặng như thế này rồi, nhưng không lần nào là không mệt mỏi rã rời.

Tôi quay lại những đêm giống hệt thời gian ôn tuyển sinh: Một ngày ngủ hai tiếng, uống ba đến bốn cốc cà phê, học phụ đạo từ 5h chiều đến 9h tối, đến cả thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ cũng chẳng có, nói gì đến quan tâm Minh Đức thế nào.

Nhưng Đức thì lại rất quan tâm tôi. Tôi có thể nhận ra điều đó dù rõ ràng tôi chẳng còn sức để tâm đến ai.

Hầu như sáng nào Minh Đức cũng xuống phòng Hội đồng ngay sau tôi, trên tay mang hai lon Redbull, đặt sang phía tôi một lon, thật ra tôi cũng không quan tâm lắm.

Nhưng việc nhiều khi mệt quá nằm xuống đá một giấc, vô tình mở hí mắt thầy Đức dùng tay che nắng cho tôi thì lại khác.

Tôi không thể không để tâm, cũng không thể nói là không rung động, nhưng chỉ một chút thôi.

Có lần tôi ngủ đến quên trời quên đất, lúc về mới nghe Hà kể là cô Hiệu phó vừa vào tận lớp kiểm tra tiến độ của học sinh, tôi giật nảy mình:

"Thế mà cô để cho tao ngủ á? Có khi nào cô báo cô Mai chém tao không?"

Hiếm khi thấy Hà phủ nhận quan điểm của tôi, nó lắc đầu:

"Ban đầu Minh Đức ngồi sát sạt che cho mày rồi nhưng vì sau cô vẫn nhận ra, định gọi mày dậy để sấy cho một trận thì Đức nói giúp hộ mày, bảo bạn ấy mệt cô mới không ý kiến nữa, tao ngó xuống còn thấy nó choàng áo khoác lên người mày cơ. Khai thật đi, chúng mày đang yêu nhau phải không?"

Lần khác, đang vẽ nhăng vẽ cuội vào vở vô tình liếc qua thấy Đức đang vẽ điện trở làm tôi há hốc, không nhịn được cất tiếng hỏi:

"Cậu trốn học tiết trên lớp xuống đây học Lý à?"

"Tớ thi Lý đợt hai mà."

Tôi hơi ngạc nhiên:

"Sao cậu không dành thời gian để ôn Lý thôi, cậu cũng đâu thích Sử đúng không?"

Đức dừng bút, quay sang thấy tôi chưa thèm mở lon nước liền giúp tôi mở rồi để ngay trước mặt tôi.

"Đúng là tớ không thích thật... Tớ ôn vì muốn được ở gần cậu nhiều hơn đấy."

"..."

Nếu như mục đích của Đức là khóa mồm tôi lại, thì nó thành công rồi đấy.

Quan hệ của tôi và Đức cứ không mặn không nhạt như vậy, cho đến một ngày.

Từ khi xác định học nghiêm túc, tôi bắt đầu chạy như con quay không ngừng nghỉ, phải nói là chạy như một cái máy. Mấy lần Hà gọi tôi để chửi vì tôi phá sức khỏe quá, tôi cũng kệ nó.

Sở dĩ sử không phải là môn học quá khó, nói thẳng là do tôi kém. Thời gian tôi phải bỏ ra có thể dài gấp đôi, gấp ba nhiều bạn khác. Nhưng dù vậy, tôi cũng muốn mình có chút thành tích, tôi muốn khiến mẹ tự hào.

Tôi luôn tin sức khỏe mình rất tốt, thế mà có một sáng tôi ốm thật.

Rõ là đã đá một giấc gần ba tiếng nhưng khi thức dậy đầu tôi vẫn rất choáng, đứng cũng không vững, tôi lảo đảo vệ sinh cá nhân, không ăn sáng mà làm một cốc cà phê rồi đi học. Vừa ngồi vào bàn cuối phòng Hội đồng đột nhiên tôi thấy rất đau đầu, chóng mặt không nhìn nổi chữ, nghĩ do thiếu ngủ nên tôi nằm bò ra bàn ngủ một giấc.

Đang yên lành thì tự dưng có ai đấy lay lay người tôi, tôi không mở nổi mí mắt, cũng không thèm đáp lại, chỉ gạt nhẹ tay người đó một phát.

Tưởng sẽ được yên thì nó lại lay tôi thêm phát nữa, tôi cố ngoi đầu lên, vừa nhận ra mặt đối phương là người quen liền không nể nang cáu nhặng xì ngậu:

"Mày ám tao chưa đủ à? Cút ra chỗ khác đi."

Vũ Minh Nam không có vẻ gì là bực tức trước câu chửi của tôi, nó cau mày khoanh tay cứ làm như nó là nạn nhân không bằng:

"Một là mày xuống phòng y tế, hai là tao gọi mẹ mày vừa bay sang Mỹ đêm qua ngay lập tức về đây trói mày lại."

Tôi không thèm phản bác, mẹ tôi vừa đi xong, làm gì có chuyện về nữa. Nam thấy tôi ngồi xị ra định dọa thêm câu nữa thì như thường lệ, Đức đến.

Tôi có thể nhận ra cả hai người đều thoáng bối rối khi giáp mặt nhau. Nam liếc qua hai lon cacao trên tay Minh Đức, tự nhiên như ruồi giật một lon rồi đi thẳng.

Ôi, tôi không phải bạn nó đâu, nhục quá đi mất.

Đức hơi đơ người mất một lúc, vừa đảo mắt một cái thì tầm mắt ngay lập tức dán chặt vào mặt tôi.

Ủa mặt tôi có dính gì hả?

"Cậu sốt à? Sao mặt đỏ vậy?"

Tôi hơi híp mắt:

"Không phải đâu, do trời nóng thôi."

Đức liếc nhìn điều hòa đang để 19° rồi cúi xuống sờ trán tôi. Rõ ràng là nó không tin. Tôi kệ để Đức nghiên cứu nghiền ngẫm, một lúc sau mới nghe thấy tiếng nó:

"Xuống phòng y tế đi."

Xuống con khỉ, thích phòng y tế thế thì bảo thằng Nam dẫn xuống ấy, tôi bất mãn nghĩ.

Tôi lắc đầu, mở một phát ra quá trình phát triển của Liên minh Châu Âu, mặc xác Đặng Trần Minh Đức. Hình như thái độ của tôi làm Đức giận, nó vác balo đi thẳng, tôi cũng kệ.

Tưởng được thoát, thế mà tầm chục phút sau đột nhiên có người đập đến rung cả bàn tôi lên, quay lại thì hóa ra lại là Đức. Nó đặt trước mặt tôi một hộp cháo đỗ đen ăn liền và một cốc nước yến, chưa đợi tôi phản ứng đã mở cặp lôi ra một đống thuốc, lên giọng y hệt mẹ tôi:

"Ăn hết chỗ đấy đi rồi uống thuốc, nếu không thì tớ vác cậu xuống phòng y tế."

"..."

Bro, chúng ta đâu có thân đến thế nhỉ?

Đỉnh điểm của sự quan tâm Đức dành cho tôi là vào một buổi chiều tự ôn, tôi đang đọc lại bài thì bị quên chữ, nghĩ thế nào cũng không ra, cáu đến mức muốn khóc.

Thế là tôi ra bồn ngoài nhà vệ sinh hất nước vào mặt, vừa ngước mặt lên thì đột nhiên một lon coca áp vào má tôi.

Đức cười mỉm, những tia chiếu phía sau Đức khiến cả người nó gần như phát sáng dưới nắng chiều.

Trong một tích tắc, tôi cảm thấy tôi đã thật sự rung động trước sự quan tâm nhỏ nhặt của Đức.

Hôm học phụ đạo cuối cùng, chúng tôi được cô dẫn ra quán trà sữa tán chuyện.

Thế nào mà xe tôi lại hết pin, í ới nhờ Hà chở. Ban đầu nó không chịu vì lười, mà vừa nghe Đức cũng đi nó đồng ý luôn chứ, ôi bạn ơi...

Tôi gọi một cốc Trân châu đường đen, lơ đãng nghe mọi người nói chuyện bừa phứa, đầu chiếu đi chiếu lại nhạc winx.

"Nguyệt Lam 10a2 học ổn chưa? Mai đừng có ghi tên thằng Đức 10A1 vào giấy thi đấy nhé."

"..."

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cái Hà hứa sẽ đón tôi đột nhiên cho tôi leo cây vì có chuyện, còn chuyện gì thì tôi không biết.

Tôi vừa cuốc bộ vừa hỏi xem có ai đang rảnh không, vô tình quay đầu sang thì có xe ô tô đỗ ngay bên cạnh, Đức hơi hạ kính chắn gió xuống, còn việc gì ngoài hỏi tôi sao lại đi bộ.

Tôi trả lời qua loa, Đức đề nghị tôi lên xe nhà nó nhưng tôi từ chối, nó chẳng nói chẳng rằng nhảy xuống đi bộ cùng tôi luôn mới sợ chứ.

Chúng tôi đi bên nhau khá ngượng ngập, Đức vẫn là người mở miệng trước:

"Sao cậu lại xưng "cậu tớ" với tớ thế, đến giờ tớ vẫn thắc mắc đấy."

Tôi hơi ngại:

"Do mới quen nên tớ không dám lộng ngôn đấy ha ha, giờ cậu muốn xưng mày tao là tớ đổi liền."

Đức đột nhiên dừng lại, tôi đành dừng theo, quay lại định hỏi làm sao thế thì nó đột nhiên cất giọng:

"Cậu vẫn nghĩ là chúng ta chỉ mới quen à?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.