Chương trước
Chương sau
Thú thực tớ cũng hơi đắn đo khi đặt tay viết POV của Đức vì sợ không hiểu tâm lý của con trai cũng như văn kém sẽ khiến mọi người cảm thấy cringe, nếu tớ có vấn đề ở đâu các nàng cứ thẳng thắn góp ý cho tớ nha!!

***

Tôi hơi chần chừ đưa tay ra, đúng như dự đoán, Lam ngẩn người vài giây rồi bước xuống xe, rõ ràng là né tránh ánh mắt của tôi. Không sao cả, tôi đã bị phũ nhiều đến mức tỉnh bơ luôn rồi.

Tôi để Lam vào quán trước, cúi người hỏi nhỏ:

"Cậu muốn ngồi ở đâu?"

Nguyệt Lam có ánh mắt biết giết người cực kỳ, từng cái nhướn mày nhẹ hay vẻ ngại ngùng đều cuốn hút vô cùng. Tôi có thể dễ dàng nhận ra Lam rất thích body language* hay sự quan tâm nhỏ nhặt mà tôi dành cho cậu ấy, dù lời nói vô cùng cứng rắn, nhưng rõ ràng công chúa của tôi lại rất dễ xấu hổ từ những lời bông đùa nhỏ nhất.

(*): Ngôn ngữ cơ thể.

Thú thật thì, tôi đã chết mê chết mệt ánh mắt của Lam từ lớp chín, đúng vào khoảnh khắc Lam đưa ánh mắt biết cười ấy chiếu vào tôi, dù chỉ trong một tích tắc, nhưng tôi biết, rằng, tôi thích Lam mất rồi.

Không khó để tôi hỏi được nguyện vọng một của Lam từ những người mà tôi quen biết, là một trường không chuyên mà tôi không hề thích. Nhưng tôi đã nộp hồ sơ vào THPT Nguyễn Tất Thành trước ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của mẹ, vì Lam.

Kết thúc kỳ tuyển sinh Văn đầu tiên, tôi bước ra khỏi phòng với tâm trạng mệt mỏi vô cùng, thế nào mà bắt gặp Lam đang ngồi một góc tại tiền sảnh cùng với vài đứa con gái nữa.

Vui mừng không đến một giây, vì tôi phát hiện ra Lam đang khóc.

Qua những lời an ủi của vài bạn xung quanh, tôi lờ mờ đoán ra có vẻ Lam làm bài không như ý, tôi cúi đầu nhìn tên tiêu đề "Nói với con" trong tay, cảm thấy chưa bao giờ ghét văn đến vậy.

Tôi đã cố tình không làm bài toán 0.5 điểm để điểm của mình không cao hơn Lam, chuyện thật như đùa, tôi giật danh Thủ khoa dù rõ là tôi làm bài chẳng ra gì còn Lam lại đứng thứ hai, kém tôi đúng 0,25.

Tôi không biết trên đời có bao nhiêu người có năng khiếu hay thông minh bẩm sinh, trong góc nhìn của tôi, mọi kết quả đều xuất phát từ quá trình nỗ lực và rèn luyện. Tôi chẳng phải nam chính ngôn tình IQ 2000 gì, tôi cũng phải dành thời gian để học như bao người khác, dù tôi luôn biết thành tích của tôi có tệ thì bố mẹ cũng sẽ không oán trách. Thế nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi nhận lấy một kết quả tốt mà buồn đến vậy.

Nghĩ bằng đầu gối tôi cũng biết Lam chắc chắn không ưa gì tôi, hôm nhận giải vinh danh ở hội nghị Thành phố, tôi mong cả buổi nhưng chẳng thấy Lam đến.

Có trời mới biết lúc nhìn vào danh sách lớp thấy Lam ở 10A2 tôi đã tức thế nào, thật chẳng ngờ Lam lại là người tìm đến tôi trước, nhưng cậu ấy thậm chí không nhận ra tôi là ai.

Tôi tự nhận thấy tôi không phải không đẹp trai, số lần tôi chạm mặt Lam có thể trên dưới 5 lần, thế nào mà trong mắt Lam tôi còn không bằng một nhân vật quần chúng vậy?

Vậy là bằng mọi thủ đoạn, thâm kế sâu xa hay mưu hèn kế bẩn, tôi đã tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của Lam, còn chấp nhận mua 5 cái bánh gato khiến Hà đồng ý không chở Lam về, để tôi có thể gần Lam hơn.

"Minh Đức?"

Tôi giật mình bởi tiếng gọi của Lam: "Sao vậy?"

"Tớ vừa nói muốn ngồi ở góc trong cửa sổ..."

Tôi có thể nghe ra vẻ bất lực trong giọng nói của cậu ấy, liền biết điều chạy theo sau.

"Cậu thích ăn Tiramisu không?"

Tôi thử lên ý kiến khi thấy Lam đang chuyên tâm nghiên cứu thực đơn, vừa dứt lời thấy Lam gọi luôn phục vụ đặt một suất Tiramisu chocolate với một cốc cacao muối.

À...

"Cậu không đặt cho tớ à?"

Đến tôi cũng nhận ra giọng mình điệu chảy nước y chang con gái, nhưng rõ ràng tôi thấy Lam vừa đỏ mặt cười mỉm, giấu mặt trong tờ thực đơn.

Sáng nay Lam bảo tôi hãy cư xử giống bạn bè bình thường đi, tôi thấy tôi cũng đâu tán cậu quá lộ liễu nhỉ?

Nguyệt Lam nhìn bên ngoài vô cùng hoạt bát, hướng ngoại, thế nhưng lại dễ xấu hổ cực kỳ. Tôi có thể nhận ra Lam không phải không thích tôi, nhưng dường như cậu vẫn còn dè chừng điều gì đó.

Không lẽ em thật sự nghĩ là tớ định trap em à, em ơi?

Sao nãy giờ toàn tôi tự độc thoại vậy nhỉ? Lam chẳng thèm miễn cưỡng gọi đồ cho tôi, thản nhiên gõ lạch cạch trên máy tính, làm tôi có cảm giác như đang ngồi xem mẹ làm việc lúc bốn tuổi ấy...

Tôi ho khan, vung dao đành theo dao, cũng lôi máy tính ra làm màu, vừa khởi động thì web youtube tôi xem từ trước chưa thoát ra đột nhiên phát tiếng to đùng: Dưới đây là một trong những cách cưa đổ con gái hiệu quả..

Tuyệt vời, giờ thì gần như cả cái Circle K đang chĩa mắt vào tôi rồi.

Lam thở dài, bất lực nhìn tôi:

"Cậu nói sẽ không làm phiền tớ mà.."

Tôi biết điều câm nín.

Ngồi nhìn màn hình mãi cũng nhàm, tôi không tự chủ được mà rời mắt khỏi cái máy tính chán ngắt, giật mình phát hiện ra Lam như đang phát sáng.

Rõ ràng là cùng ngồi một chỗ, nhưng những tia nắng cuối thu thiên vị đến mức gần như chỉ chiếu vào cậu ấy.

"Đừng nhìn tớ như thế."

Tôi nghe tiếng thở dài của Lam lần thứ ba trong ngày, định lên tiếng giải thích thì chị phục vụ vô tình làm xoay chiếc máy điều hòa vào bàn tôi, mái tóc thả xõa của Lam đột nhiên bay tung trong gió.

Đúng khoảnh khắc Lam nghiêng đầu hất nhẹ tóc ra sau, tôi nhận ra thiên thần không phải là nhân vật hư cấu, bật miệng hỏi nhỏ:

"Đã ai nói rằng cậu rất đẹp chưa?"

Lam nhìn chằm chằm vào máy tính, ngay lập tức phản bác:

"Đẹp là từ chỉ phụ nữ, người ta chỉ nói con gái xinh thôi."

"..."

Tôi xấu hổ quay đi chỗ khác, nhận ra Lam đang cười tít mắt, vừa quay mặt vào máy tính thì lại nhăn mặt. Tôi tò mò ngó vào, giải Vật Lý bằng Tiếng Anh?

"Bài tập của cô Hương phải không?"

Lam gật đầu, giọng bất mãn hết sức:

"Vật Lý bằng tiếng mẹ đẻ tớ còn không hiểu, nói gì bằng tiếng người ngoài hành tinh."

Tôi bật cười, cố tình vươn tay qua lưng Lam để điều khiển chuột thay vì lấy sang chỗ tôi, từ từ giảng thứ ngôn ngữ "người ngoài hành tinh" cho công chúa. Lam mắt tròn mặt dẹt theo từng lời nói của tôi. Có vẻ như đây là lần đầu mà tôi tiếp xúc gần với Lam như thế.

"Giỏi thật đấy."

Tôi đã từng nghe rất nhiều lời khen, nhưng chưa bao giờ lại thấy thỏa mãn như lúc này, không nhịn được mà xoa đầu Lam, nói ra câu tôi đã hỏi sáng nay:

"Cậu có thắc mắc lý do tớ bỏ thi Sử không?"

Lam cắn ống hút, giọng suy tư:

"Cậu nhận ra Lịch sử là môn dễ nhất trong đời, không xứng với năng lực của cậu à?"

"..." Trong kịch bản của tôi không có tình huống này.

"Tớ làm đơn xin chuyển sang 10A2 từ đầu năm, theo lịch là sau khi thi giữa kỳ là được chuyển, nhưng thầy Nguyên đổi ý, thầy bảo nếu tớ giật được giải số Lý thì thầy mới ký duyệt."

Tôi bối rối nhận ra Lam đang nhìn về phía mình, đây không phải lần đầu tôi thấy Lam đơ người khi tôi nói gì đó.

"Sao cậu lại chuyển lớp?"

Thề, ánh mắt của Lam đẹp quá đỗi, tôi cảm giác như mình chỉ cần nhìn sâu và mắt Lam ba giây thôi thì cả người mình sẽ bị hút thẳng vào nơi ấy.

Rõ là cùng mặc đồng phục trường, tại sao ở trên người Lam lại đẹp đến vậy?

Tôi nhận thấy cần thể hiện rõ ràng ý định của mình với công chúa ngốc nghếch của tôi, liền nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò của Lam:

"Tớ nói rồi mà, tớ thi vào trường này là vì cậu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.