Nghe tới cái tên thân quen ấy, tôi thoáng giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn ra phía cửa. Khoảnh khắc ấy, tôi đã hy vọng em họ chị Hằng chỉ là trùng hợp có cái tên giống người đó, tiếc là người đàn ông ấy lại chính là người tôi luôn muốn quên đi.
Vẫn biết trái đất tròn nhưng không ngờ cuộc đời quanh quẩn đến thế, người với người đi hết một vòng cuối cùng lại gặp nhau. 4 năm rồi, năm tháng rõ ràng rất ưu ái anh. Thời gian trôi đi, anh nhìn qua càng thêm thành thục anh tuấn, so với vẻ trầm tĩnh của 4 năm trước, anh càng thêm ung dung quyền uy, môi mỏng hơi mím lại, không còn dáng dấp khi xưa tôi vẫn thấy nữa. 4 năm sau, anh thoạt nhìn càng có phong thái của một doanh nhân.
Gặp Thiện ở đây, tôi sững sờ không sao tin được, cứ thế ngồi đần ra chăm chăm nhìn anh. Khi ấy ánh mắt anh cũng lướt qua tôi trong vài giây rồi chuyển hướng sang chị Hằng, tỏ vẻ như chúng tôi không hề quen biết nhau.
Thiện cất tiếng chào anh chị mình, sải bước đi tới, chị Hằng đứng dậy khỏi ghế mỉm cười nhường vị trí đang ngồi cho Thiện, chị hỏi han:
– Xong việc rồi hả em? Chị cứ tưởng em không về kịp dùng bữa với mọi người cơ.
– Vâng. Vừa xong là em về đây luôn.
– Ừ.
Chị Hằng không biết tôi và Thiện quen nhau nên giơ tay về phía tôi giới thiệu:
– Đây là Như, bạn chị. Mấy nữa em ấy bước sang tuổi 25, cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dut-doan/2475738/chuong-21.html