Cả buổi ngày hôm đó Hứa Gia Lạc nằm dài ở nhà, Tiêu Viễn có gọi điện đến mấy lần nhưng cô không nghe máy. Đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã chập tối rồi, xem điện thoại thì có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Tiêu Viễn và của một số người khác nữa. Thế rồi cô gọi điện cho Tiêu Viễn trước, cô đang nghĩ trong đầu có một kế hoạch rất hay để chia rẽ tình cảm của Tiểu Đồng và Trạch Tuấn nên mới gọi điện nhờ Tiêu Viễn giúp đỡ
" Alo!!! "
" Em đi đâu mà anh gọi cả buổi không được thế??"
" Em để chế độ im lặng nên không biết?? Anh gọi có việc gì sao??"
" Có việc thì mới được gọi cho em sao??"
" Không có gì thì gọi làm gì??"
" Anh nhớ em nhiều lắm được chưa "
" Nhớ em thì kệ anh "
" Em không nhớ anh hay sao??? Còn anh thì nhớ em đến chết đi được đây "
" Mặc kệ anh. Không liên quan đến em "
" Em ác độc quá đấy Gia Lạc "
" À đúng rồi!!! Em có việc muốn nhờ anh "
" Việc gì em cứ nói đi cho dù lên núi cao biển lửa anh cũng sẽ làm vì em "
" Em muốn anh theo dõi Tiểu Đồng. Vợ của anh ấy "
" Sao lại theo dõi cô ta!!! Em lại định làm gì nữa sao??"
" Em sẽ chia rẽ tình cảm của bọn họ. Nhìn bọn họ có được hạnh phúc như vậy em không can tâm "
" Gia Lạc!!! Em còn có anh mà, quên anh ta đi được không??"
" Nếu anh giúp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3259053/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.