Bị bắt cũng đi cũng đã được hơn 3 tiếng đồng hồ rồi. Trong đầu cô không ngừng lo lắng ở trong đầu, đúng lúc đó cô nghe thấy có tiếng bước chân của con gái. Cô giật mình hỏi
" Cô là ai??? Đây là đâu, thả tôi ra "
" Không nhận ra tôi nữa sao??"
" Cô là Hứa Gia Lạc??"
" Bây giờ nhận ra rồi sao??"
" Tại sao cô lại bắt tôi"
" Tôi thích làm thì làm thôi "
" Cô thật bỉ ổi "
" Tôi có bỉ ổi đến mấy cũng là do cô cả. Là cô đã bức tôi đến con đường ngày hôm nay "
" Tôi đâu có làm gì có lỗi với cô??"
" Không có lỗi sao?? Cô thử nghĩ xem mình cô hạnh phúc thì cô nghĩ tôi sẽ vui vẻ được sao?"
" Cô vẫn còn muốn tranh anh ấy với tôi sao?? Tôi và anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy chỉ yêu tôi thôi"
" Nếu anh ấy không là của tôi thì cũng sẽ không bao giờ là của cô "
" Cô điên rồi. Thả tôi ra "
" Tôi đâu có ngu đâu mà thả cô ra. Tôi sẽ cho cô nếm thử mùi đau khổ và dằn vặt bản thân như tôi đã phải chịu đựng "
" Đây là lời nói thật của cô và những lời mà cô muốn hay sao?"
" Chỉ cần cô bị đau khổ là tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc "
" Cô bị điên rồi "
" Là cô....Chính cô là người bức cho tôi thành như vậy. Cho nên tôi sẽ bắt cô nếm thư mùi vị đau khổ "
" Đừng mà!!! Cô tính làm gì??"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3259054/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.