Ở trong bệnh viện cũng được mấy ngày rồi, cô muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng mà anh vẫn lo lắng khuyên cô ở lại để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Sự việc lần này xảy ra anh cũng đã lường trước được tương lai sau này của cô rồi nên anh hy vọng còn ở bên cạnh cô ngày nào thì nhất định phải bảo vệ cô cho thật tốt. Ngày mai đâu có ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Ngồi trong phòng không khí ngột ngạt toàn mùi thuốc diệt khuẩn thì cô lên tiếng nói với anh " Anh đẩy em ra ngoài hít thở không khí được không??. Ở trong đây nhiều em sắp không chịu được nữa rồi"
" Vậy ngồi đợi anh một lát anh ra lấy chiếc xe lăn đã rồi đẩy em đi. Em vẫn phải truyền đạm nên không thể không ngồi đó được "
" Anh đi nhanh lên nhé!!"
" Ừ. Ngồi đợi anh "
Ngồi trên giường đợi anh mà ánh mắt cô cứ nhìn sang bên cửa sổ bên ngoài. Nhìn bầu trời bên ngoài đó nó mới đẹp làm sao, hít thở không khí bên ngoài nó vẫn tuyệt vời hơn khi ở trong phòng bệnh. Anh quay về với một chiếc xe lăn đi bên cạnh, anh chỉnh vị trí ngồi cho cô rồi mới bắt đầu đẩy cô đi ra ngoài. Đi ra thế giới ngoài kia nó thật đẹp, đã mấy ngày qua rồi cô luôn bị anh bắt ở trong phòng không được ra ngoài nhưng hôm nay khác rồi cô đã khỏe hơn rất nhiều nên anh nghe lời cô đưa cô ra ngoài hít thở không khí . Vừa ra đến nơi cô nói với anh " Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3258983/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.