Vân Phiên Phiên thấy vẻ mặt đau đớn của Triệu Nhu Âm thì lập tức nhào lên ôm lấy cánh tay Tiêu Trường Uyên.
Cặp mắt hạnh trong vắt xinh đẹp kia ngập tràn sự sợ hãi và hoảng hốt.
“Phu quân, mau dừng lại, tay tỷ ấy sắp bị chàng bóp nát rồi!”
Tiêu Trường Uyên nghe thấy giọng nói sợ sệt của Vân Phiên Phiên, bấy giờ chàng mới lạnh lùng thả tay ra, mở lòng từ bi buông tha cho Triệu Nhu Âm.
Chàng nâng cặp mắt đen lạnh băng lên, nhìn xuống Triệu Nhu Âm.
Sát khí u ám bị đè nén lại trong đôi mắt đen như mực âm u lạnh lẽo kia.
Đôi môi mỏng của chàng hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ.
“Cút.”
Giọng chàng cũng lạnh lẽo và u ám như ánh mắt chàng, tựa như một lưỡi dao bằng băng tẩm độc, khiến người ta thấy lạnh buốt toàn thân.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Không khí đột nhiên đóng thành đá.
Nhiệt độ xung quanh như thể đột ngột giảm xuống mấy độ.
Vốn Triệu Nhu Âm còn định bổ nhào vào lòng Vân Phiên Phiên giả vờ yếu ớt nhu nhược tiếp, để Vân Phiên Phiên xót xa cho cô ả. Nhưng đối diện với cặp mắt lạnh băng khát máu của Tiêu Trường Uyên, trực giác nói cho Triệu Nhu Âm biết, nếu bây giờ cô ả không chạy ngay, thì rất có thể cô ả sẽ không bao giờ chạy nổi nữa.
Triệu Nhu Âm sợ tới mức người rét run cầm cập, tim đập dồn dập, mặt mày tái mét. Cô ả chạy bán xới.
Vân Phiên Phiên liếc thau đồ giặt trên nền đá xanh, vội vàng gọi với đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020846/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.