*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải Tiêu Trường Uyên chưa được Vân Phiên Phiên đút bánh đào lát cho bao giờ.
Vân Phiên Phiên thường xuyên đút đồ ngọt cho chàng ăn.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại cảm thấy miếng vụn bánh đào ban nãy thắng tất cả món ngon trên đời.
… Đấy là vì sao nhỉ?
Cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên hơi tối đi.
Chàng loáng thoáng biết lý do rồi.
Tiêu Trường Uyên cất bước, chậm rãi đi về phía nhà bếp.
Vân Phiên Phiên đang vo gạo nấu cơm, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm trầm của Tiêu Trường Uyên vọng lại từ đằng sau.
“Nương tử, nàng thoa gì trên môi thế?”
Vân Phiên Phiên vừa bỏ cái thùng hấp cơm mới rửa và gạo lên bệ bếp.
Nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, Vân Phiên Phiên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Thiếp thoa chút son môi, sao vậy?”
Tiêu Trường Uyên đứng cách Vân Phiên Phiên một đoạn chưa tới ba thước.
Khi Vân Phiên Phiên xoay người lại.
Ánh nhìn sâu thẳm từ đôi mắt đen láy của Tiêu Trường Uyên hạ cánh xuống đôi môi anh đào kiều diễm ướt át của Vân Phiên Phiên.
Sắc đỏ mọng mê người nở rộ trên môi cô.
Trông cực kỳ ngon lành.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên dần tối đi.
Sóng ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt chàng.
Như mặt biển khi đêm xuống.
Tuy rằng bình lặng đen kịt, nhưng lại ẩn giấu hiểm nguy.
Tiêu Trường Uyên nhìn đôi môi đỏ của Vân Phiên Phiên chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020845/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.