*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Phiên Phiên được Tiêu Trường Uyên ôm vào lòng như ôm gối.
Cô không quen được ôm như thế.
Chẳng tài nào ngủ nổi.
Đêm nay, người xưa nay vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay như Vân Phiên Phiên phải tới sau nửa đêm mới nặng nề đi vào giấc ngủ được.
Tiếng thở của Vân Phiên Phiên đều đều nhẹ nhàng, giống như một khúc hát ru.
Tiêu Trường Uyên chỉ cần nghe thấy tiếng thở của cô là chẳng hiểu sao sẽ mơ màng buồn ngủ.
Không bao lâu sau, Tiêu Trường Uyên cũng thiếp đi.
Ở trong mộng, Tiêu Trường Uyên mơ thấy một cậu bé mặc đồ đen, và một con hổ to có màu lông rất đẹp.
Bé trai và con hổ to bị nhốt trong chuồng cọp.
Cái chuồng cọp kia còn to hơn nửa cái cung điện, rỗng tuếch, gió lùa khắp nơi.
Chuồng cọp chỉ nhốt hai người.
Màn sương mù máu đậm đặc bao quanh chàng che khuất những đường nét trên gương mặt bé trai.
Tiêu Trường Uyên không nhìn rõ mặt của bé trai.
Bé trai nắm một thanh kiếm lạnh, thân kiếm còn đang nhỏ máu, hẳn là vừa mới đi giết người về.
Tiêu Trường Uyên thấy bé trai xách kiếm theo, còn tưởng là nó tính giết con hổ to. Nhưng bé trai lại không làm vậy. Ngược lại, nó còn móc một cái bọc lá sen ra từ ngực áo, đưa cho con hổ to có màu lông rất đẹp kia.
Giọng bé trai cực kỳ non nớt, lạnh lẽo, ngữ điệu có vẻ hơi đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020847/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.