---Anh muốn nhìn thấy em cười, có cho không?
Không có mũ bảo hiểm EOD cản trở, mái tóc đen xõa tung trên trán, nét mặt và giọng nói của Cố Thanh Hoài đều rất rõ ràng.
Đây là giọng điệu của thiếu niên Cố Thanh Hoài, giọng nói nhẹ nhàng, trong đôi mắt đen láy hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Tim Chung Ý vẫn đập dữ dội vì vừa chạy 3km, tốc độ máu chảy dường như nhanh hơn bình thường.
Trong vài giây nhìn anh ở khoảng cách gần nhất, đầu óc Chung Ý trở nên trống rỗng.
Xa xa, tiếng chuông tan học vang lên chậm rãi trong khuôn viên trường cấp ba, những đứa trẻ phải học tiết tự học buổi tối ùa vào căng tin.
Hơn mười năm trước, ở đây còn có Cố Thanh Hoài, Chung Ý, Tạ Lẫm và Triệu Tuyết Thanh.
Mỗi lần cô và Triệu Tuyết Thanh ngồi ở góc nhà ăn, Cố Thanh Hoài và Tạ Lẫm đều sẽ đến ngay sau đó.
Cố Thanh Hoài luôn mua nhiều loại đồ ăn khác nhau cho cô, để cô ăn thử trước.
Nếu mắt cô sáng bừng và khóe miệng cong lên, mọi thứ sẽ được tự động chất lên đĩa của cô.
Còn bây giờ, trước mắt cô là chàng cảnh sát trẻ với đôi lông mày đen rất bắt mắt, anh mặc đồng phục EOD, trên tay cầm chiếc mũ bảo hiểm EOD,.
Cố Thanh Hoài hỏi cô, anh muốn thấy em cười, có cho không?
Ánh mắt họ gặp nhau, anh đứng ngược sáng, cúi xuống nhìn cô.
Một đôi mắt đẹp, quyến rũ lòng người, như có thể làm phép.
Cô sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/3741498/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.