🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
--- Ngày này năm sau.

--- Anh sẽ ở bên em.

Bầu trời bao la đầy sao, vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi, người trước mặt có đường nét rõ ràng giống như trong tranh.

Đôi mắt Chung Ý mỉm cười, trong lòng như có mưa rơi, tiếng mưa tích tắc khiến cô cảm thấy ướt át.

Cô và Cố Thanh Hoài móc ngoéo ngón tay út của mình lại với nhau, nhẹ nhàng ấn ngón cái vào nhau.

"Nói phải giữ lời đấy."

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thanh Hoài lỡ hẹn.

Lần đầu tiên là khi anh mới nhập ngũ.

Lúc đó cô còn nhỏ, cha mẹ bận kiếm tiền và không có thời gian chăm sóc Chung Ý nên đã gửi cô đi học tiểu học sớm.

Cô luôn ngoan ngoãn và nghe lời, từ nhỏ đã là người nhỏ tuổi nhất lớp, tốt nghiệp đại học khi chỉ mới hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp cô ở lại thành phố phía Nam nơi cô theo học đại học.

Giá cả ở đó không cao, đồ ăn có ở khắp mọi nơi, điều quan trọng nhất là công ty có thể cung cấp mức lương và phúc lợi tốt hơn ở quê nhà.

Khi còn nhỏ, cha mẹ cho cô một ngôi nhà ấm cúng, bây giờ lớn lên cô cũng phải là người che mưa che gió cho cha mẹ.

Chung Ý làm việc chăm chỉ, sống nội tâm, làm nhiều việc nhất và nhận được ít tiền lương nhất. Cô là một người không quan trọng, có thể nhìn thấy ở mọi vị trí làm việc.

Tuy nhiên, cô lại có một gương mặt khiến người khác khó quên. Khi cô ngồi lặng lẽ ở bàn làm việc sẽ làm mọi người nhớ đến bạn nữ thầm mến thời đi học.

Một ngày nọ, lần đầu tiên máy tính của cô gặp phải sự cố, cô không biết phải làm sao. Chủ nhiệm nghiêng người từ phía sau như thể đang ôm cô vào lòng, vừa thao tác với con chuột vừa lén lút vuốt ve tay cô.

Chung Ý rất nhạy cảm với hành vi xúc phạm như vậy nên cô lập tức đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh, ấn nước và rửa tay nhanh nhất có thể.

Người đàn ông kia họ Đỗ, tên là Đỗ Tử Đằng, giữ chức vụ cao và nắm giữ quyền lực thực sự, bề ngoài mọi người đều nuốt cơn tức giận nhưng lại thầm chửi rủa ông ta bằng những lời lẽ ác độc nhất.

Trong phòng vệ sinh, tiếng trò chuyện của vài đồng nghiệp nữ lọt vào tai cô, có thể loáng thoáng nghe được---

"Cái cô Chung Ý mới đến cũng ghê nhỉ. Trẻ trung xinh đẹp là ôm ôm ấp ấp ngay."

"Lão Đỗ Tử Đằng kia hồi làm giáo viên trong trường đã có tiếng xấu, không thể làm được nữa, vì có quan hệ với cha vợ nên mới được chuyển đến chỗ chúng ta..."

"Cái loại biến thái đó cũng dạy học được à? Dạy cái gì?"

"Hình như là hóa học... Có lần tôi vào máy tính của ông ta để chép tài liệu, đoán xem tôi đã thấy gì? Máy bức ảnh khiêu dâm đó toàn là các bé gái thôi..."

"Ấu dâm? Tởm thế!"

Họ bước ra khỏi phòng vệ sinh và đụng phải Chung Ý, họ mỉm cười nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt cô chết lặng nhưng chẳng làm gì được.

Vào buổi tối, Chung Ý đang tăng ca, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Đỗ Tử Đằng.

Những câu đầu tiên khá nghiêm túc, họ nói về công việc và lý tưởng, ông ta khen ngợi tài năng của cô nhưng cô không trả lời.

Đỗ Tử Đằng đột nhiên nói: [Cô đừng có gọi tôi là chủ nhiệm nữa, xa cách quá, hay là gọi anh cho thân thiết. Đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.]

Chung Ý nhặt tài liệu trở về nhà trọ, dứt khoát cho tài khoản Wechat của ông ta vào danh sách đen.

Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để tránh né nhưng diễn biến của sự việc vẫn trong dự đoán.

Trong một bữa tiệc tối nào đó, Đỗ Tử Đằng cố gắng tiếp cận cô. Chung Ý giội một ly rượu vang đỏ từ trên xuống: "Nếu ông đã già hoa mắt thì để tôi giúp ông tỉnh táo lại."

Vấn đề nhanh chóng được bàn tán sôi nổi giữa các đồng nghiệp, có nhiều phiên bản khác nhau, hoặc là thú vị bất ngờ hoặc ướt át gợi cảm.

Không ai vì lợi ích của một sinh viên đại học mới vô danh mà chống lại lãnh đạo nắm giữ quyền lực thực sự.

Đồng nghiệp đang ăn uống trò chuyện cùng bàn với cô đột nhiên nói: "Tôi ăn xong rồi, cô ăn từ từ nhé" rồi cầm đĩa bỏ đi.

Khi ngẩng đầu lên, cô nhận ra Đỗ Tử Đằng vừa bước vào nhà ăn đang nhìn về phía cô với nụ cười sởn gai ốc.

Như thể đang đợi cô nghĩ thông suốt, chờ cô chủ động phục tùng.

Điều khiến cô tiếp tục cố gắng là kỳ nghỉ Trung thu sắp đến.

Cô đã hẹn Cố Thanh Hoài, cô đi tìm anh.

Mỗi giấc mơ cô đều nhìn thấy anh, khi tỉnh dậy cô sẽ không nhìn thấy anh, một mất mát to lớn sắp nuốt chửng cô.

Để tiết kiệm thời gian, cô đi chuyến bay sớm nhất.

Căn cứ quân sự rất bí mật, sau khi xuống máy bay, cô phải chuyển sang xe buýt và cuối cùng cũng được nhìn thấy doanh trại vào lúc bình minh.

Điện thoại reo, giọng điệu của cô hớn hở như tia nắng không thể che giấu phía chân trời: "Em sắp tới rồi."

Bên kia điện thoại im lặng, cô đột nhiên có cảm giác không lành.

Cô nín thở chờ đợi lời nói tiếp theo của anh, nhưng lại đợi được lời xin lỗi của anh.

Mũi cô lập tức cay cay, cô mỉm cười và nói không sao đâu, cô có thể tự đi chơi được.

Cô nói với anh rằng cô có thể làm một mình những việc mà họ đã hẹn với nhau.

Cô có thể ngắm bình minh, tham quan hội chùa, ăn những món ăn ngon mà anh muốn tự mình đưa cô đi.

Anh nói, Chung Ý, anh xin lỗi, đợi đến kỳ nghỉ của anh nhé.

Khi cô định hỏi thêm đó là khi nào thì anh nói đã đến lúc tập trung rồi cúp máy.

Từ "Vâng" vẫn ở trong cổ họng, nhưng giọng anh không còn ở trong tai cô nữa.

Nước mắt cứ thế rơi xuống trên màn hình điện thoại tối đen.

Cô vẫn ngồi xe đến doanh trại của anh, ngắm nhìn nơi anh canh giữ ngày đêm.

Sau đó cô đổi vé khứ hồi thành vé tàu, đi đường hết cả một kỳ nghỉ.

Sau khi trở về nhà, phóng viên đi lấy tin tức được thay đổi. Cô đến hiện trường trận động đất, hiện trường vụ lở đất, hiện trường án mạng mà không ai đến,kết quả bị nhắm đến và bị chỉ trích này đều trong dự đoán cả, cho đến khi một cô gái xinh đẹp bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở văn phòng của Đỗ Tử Đằng.

Sau này, công việc của cô bị chuyển đến những vùng xa xôi, khó khăn nhất.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn phải nhìn thấy những con người và những điều kinh tởm nữa.

Cố Thanh Hoài hỏi, cô chỉ nói phóng viên tin tức sao có thể chỉ trong văn phòng bật điều hòa được. Sau đó, cô khéo léo nói sang chủ đề khác, dịu dàng hỏi anh, gần đây anh thế nào.

Cô bắt đầu chuẩn bị cho việc từ chức của mình.

Ngay trước khi đơn xin nghỉ việc được nộp, cô nhận được tin nhắn cầu cứu từ một cô gái.

Cô gái đó bị bắt nạt và quấy rối tình dục trong trường học, nhưng dư luận lại một chiều, mọi ác ý đều nhắm vào cô ấy, không ai muốn tin cô ấy.

Bởi vì bạn nam bắt nạt cô ấy là một hotboy, mà cô ấy bị béo phì và nổi mụn vì tuổi dậy thì, bị các bạn cùng lớp gọi là "khủng long" và "cô gái xấu xí".

Chung Ý cần danh phận của một nhà báo để lên tiếng cho cô gái đó.

Cô đã nghĩ rằng khi sự việc này kết thúc và cô gái được minh oan, cô sẽ từ chức.

Lực lượng Cảnh sát Vũ trang tuyển dụng các vị trí hành chính vào mùa xuân, cô phải bất chấp mọi thứ để được theo Cố Thanh Hoài.

Hai người sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Vào đêm giao thừa, một cô gái ngoại tỉnh như Chung Ý lại có tên trong danh sách trực ban.

Thành phố phía Nam đó không có tuyết, khi trời mưa, tất cả xương cốt ướt lạnh.

Nhà hàng phía dưới treo một chiếc đèn lồng đỏ, cô cầm bánh bao bước ra khỏi quán, gió lạnh cuốn theo những hạt mưa đập vào mặt cô, cô nhìn thấy một người.

Áo khoác đen dài đến đầu gối, dáng người cao gầy, bờ vai thẳng, làn da trắng nõn.

Dù biết là không thể nhưng cô vẫn đuổi theo.

Người đàn ông quay lại, là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Chung Ý bị phân tâm, vấp phải một tảng đá chắn đường và ngã mạnh.

Bánh bao vương vãi khắp đường, trở thành cọng rơm cuối cùng đã làm gãy lưng lạc đà.

Trở lại văn phòng, Chung Ý mở hộp mì ăn liền, đổ nước sôi vào để làm bữa tối đêm giao thừa của cô.

Nước mắt trào ra.

Cuộc gọi video từ cha mẹ đột nhiên đến.

Chung Ý vội vàng cúp máy rồi gọi lại, giọng điệu dịu dàng ngọt ngào: "Mẹ, cha, con đang ăn tối với đồng nghiệp, không tiện gọi video."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giọng nói của cha mẹ ở đầu bên kia điện thoại ấm áp khiến sống mũi cay cay: "Ăn đồ bên ngoài ăn có gì mà ngon."

Mỳ ăn liền gần như đã trương hết lên, Chung Ý nói: "Bánh hoa mai, nem rán, sủi cảo, nhiều lắm ạ..."

Trong ống nghe có tiếng Tết sôi động, tiếng pháo nổ ở nhà, tiếng nhạc nền của Gala Lễ hội mùa xuân và mái nhà ấm áp mà cô không thể trở về.

Bố mẹ hỏi: "Con có vui vẻ, hòa hợp với đồng nghiệp không?"

Chung Ý nói "Dạ, mọi người đều rất tốt. Thấy con là người ngoại tỉnh nên mời con đến đón năm mới cùng họ."

"Cha mẹ sẽ gửi một số đặc sản lên, con nhớ chia cho mọi người nữa nhé."

"Vâng ạ." Cô nhẹ nhàng đáp, dùng mu bàn tay ẩm ướt lau mắt: "Thôi con không nói nữa nhé, mọi người ăn tối xong còn đi hát nữa..."

"Được rồi, con đi đi!"

Cảm giác nhớ nhà lên men vô tận, tô mì mặn mặn đầy nước mắt.

Chung Ý nuốt tất cả những tủi hờn phải chịu đựng trong vài năm qua từng miếng một.



Sau đó, Cố Thanh Hoài gọi đến.

Gió lạnh buốt giá, giọng nói chạm đến tận đáy lòng: "Phóng viên Chung Ý."

Chung Ý nói "Dạ", những giọt nước mắt cô đang kìm nén lại rơi xuống.

Đó chỉ là một âm tiết, nhưng anh có thể nghe hiểu được.

Sự lo lắng của anh bên kia điện thoại lọt vào tai cô: "Có chuyện gì xảy ra à?"

"Em..." Chung Ý lau nước mắt qua quýt: "Em chỉ là rất nhớ anh thôi."

Nói đến đây, cô thực sự không cầm được nước mắt.

"Em nhớ anh."

Giọng nói của anh, giữa tiếng pháo hoa, thật nhẹ nhàng và thật êm dịu.

Sau đó, anh nói tiếp bằng giọng nói cô yêu thích nhất trên đời: "Vậy thì em xuống đi."

"Xuống dưới làm gì?"

Chung Ý định thần lại, phi như bay đến bên cửa sổ và nhìn xuống.

Một bóng người cao lớn tuấn tú đứng dưới đèn đường, Cố Thanh Hoài ngẩng đầu lên như nhận ra điều đó.

Anh một tay cầm điện thoại di động, giọng nói như đang cười: "Năm mới anh sẽ tặng em một người bạn trai."

Chung Ý không quan tâm đến việc khóc lóc, tủi thân hay ngạc nhiên, thậm chí cô còn quên mặc áo khoác.

Cô chạy xuống lầu, chạy ra khỏi cơ quan làm việc, như thể cô vô tình vấp phải thứ gì đó và không có ý định nhìn nó.

Cô nhìn thấy Cố Thanh Hoài đang đi về phía cô, dang tay đón lấy bạn gái đang bay về phía anh trong cơn gió lạnh cắt da.

Anh kéo khóa áo khoác ngoài và ôm cô vào lòng.

Lúc đó, Chung Ý đang ôm cả thế giới của mình trong tay.

Chung Ý: "Anh có bao nhiêu ngày nghỉ?"

Cố Thanh Hoài: "Bảy ngày."

Anh cụp mắt xuống, tóc Chung Ý hơi rối, chóp mũi và môi đỏ mọng, đẹp đến chấn động lòng người.

"Anh vốn định ở cùng em ba ngày, về nhà gặp mẹ ba ngày, nhưng mẹ nói ra ngoài chơi rồi không cho anh về."

Anh sờ đầu cô: "Cho nên em phải cho anh ở nhờ nhé."

Mắt Chung Ý ươn ướt, lau qua loa: "Không sao, ở bao lâu cũng không sao, không đi lại càng tốt."

Cô thực sự rất nhớ anh, khi nói chuyện thì vô cùng thẳng thắng.

Họ cùng nhau đốt pháo hoa trên sân thượng, khi pháo hoa bay lên bầu trời đêm, anh cởi áo khoác ra ôm cô vào lòng.

Ánh sáng và bóng tối chiếu một bên mặt anh, rõ ràng dáng vẻ anh rất tinh quái, nhưng ánh mắt nhìn cô lúc này lại vô cùng ấm áp.

Kỳ nghỉ Tết kéo dài bảy ngày năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Chung Ý sau khi đi làm.

Căn nhà cô thuê có một phòng ngủ và một phòng khách, lúc Cố Thanh Hoài đi tắm, Chung Ý ôm chiếc chăn bông tìm được trong tủ, hai má gần như bỏng rát.

Phải... ngủ chung à?

Có vẻ như không phải là không thể.

Hay để anh ngủ trên ghế sofa?

Cô ôm chăn đứng trong phòng khách, không biết nên trải trên ghế sofa hay trải trên giường trong phòng ngủ.

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra.

Cố Thanh Hoài là một chàng trai cao lớn sạch sẽ, anh mặc áo hoodie xám rộng thùng thình và quần thể thao màu đen. Anh lau tóc, liếc nhìn chăn bông trong tay cô.

Mặt cô càng đỏ hơn, anh cúi đầu hỏi cô: "Em có muốn ôm anh ngủ không?"

Chung Ý theo bản năng nói: "Không, đừng."

Anh mỉm cười xoa đầu cô, giọng điệu rất ngoan ngoãn cũng rất tủi thân: "Vậy anh sẽ một mình ngủ trên sofa."

Khó khăn lắm mới gặp nhau, cô không nỡ nên lắc đầu: "Thôi."

Cố Thanh Hoài quàng chiếc khăn màu xanh đậm lên cổ, dùng ngón tay lạnh ngắt nhéo mặt cô: "Đùa anh à?"

Chung Ý hiếm khi hành động như một đứa trẻ: "Chờ em ngủ rồi anh hãy tự mình đi ngủ trên sofa nhé."

Cố Thanh Hoài bị chọc cười, Chung Ý hả hê.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô mất đi trọng lực và được anh ôm chặt.

Hơi thở của Chung Ý không ổn định: "Anh làm gì vậy?"

Cố Thanh Hoài dùng đầu gối đẩy cửa phòng ngủ của cô: "Dỗ bạn gái ngủ."

Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, mặt vùi vào trong cổ anh, da thịt họ chạm vào nhau, ai cũng muốn khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng.

Lưng anh vùi vào trong chăn bông mềm mại, chặn hết mọi nguồn sáng, đôi lông mày tuấn tú cùng đôi mắt phượng lạnh lùng khiến người ta mê mẩn.

Chiếc giường đơn trong nhà cô thuê thực sự rất nhỏ, Cố Thanh Hoài lại rất to con.

Anh chàng cảnh sát vũ trang cao 1m88, chiếc giường này chỉ đủ vừa cho một mình anh thôi.

Tuy nhiên, có một ranh giới vô hình ngăn cách hai người họ.

Chung Ý ngoan ngoãn nằm xuống, đắp chăn kín mũi, chỉ để hở đôi mắt.

"Cố Thanh Hoài."

"Ừm."

Giọng nói của Chung Ý gần như tan đi: "... Anh ôm em đi."

Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, cô đỏ mặt thấp giọng nói: "Nếu không em sẽ rơi xuống mất..."

Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười, vươn tay kéo cô vào lòng, nhìn gần thì trông anh càng đẹp, lông mi rũ xuống, giọng anh nhẹ nhàng: "Em có muốn gối đầu lên tay anh không?"

Đôi mắt đẹp đó, với phần đuôi dài và hẹp trông giống như những chiếc móc câu, khiến anh trở thành người có khả năng mê hoặc người khác giỏi nhất.

Cô gật đầu, hơi nâng thân trên lên, Cố Thanh Hoài luồn cánh tay từ dưới cổ cô lên, ôm cô thật chặt.

Cô nhớ mùi hương của anh.

Cô giống như một đứa trẻ tinh nghịch, gối lên tay anh, sờ lên lông mày, vuốt ve rồi nghịch nghịch những ngón tay gân gân của anh, càng nhìn càng thích.

Mùa đông ở phía Nam ngoài cửa sổ lạnh ẩm, nhưng bên trong vòng ôm của anh lại ấm áp và bình yên.

Chung Ý suy nghĩ, cố tìm chuyện gì đó vui vui để kể cho anh nghe nhưng lại không tìm được gì.

"Chung Ý."

"Dạ."

Cố Thanh Hoài nghiêng người đối mặt với cô, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài trên mặt cô không rời, gò má cô mềm mại, từ từ ấm áp trong lòng bàn tay anh.

"Có ai bắt nạt em phải không?"

"Không có." Chung Ý vùi mặt vào lòng anh, giọng nghẹn ngào: "Em chỉ nhớ anh thôi."

Cô không muốn ngủ, cũng không dám tiếp tục chủ đề nên hỏi: "Tìm phim xem nhé?"

Cố Thanh Hoài nói: "Được."

Trên kênh phim đang chiếu một bộ phim cũ, cô tựa vào lòng anh, cô nghĩ xem phim xong rồi sẽ ngủ.

Ánh sáng mờ ảo, bầu không khí hoài niệm, dần trở nên mờ ám.

Lúc nam chính hôn nữ chính trong phim, Cố Thanh Hoài cúi đầu.

Cô chuyển từ dựa vào vòng tay anh chuyển sang áp sát vào cơ thể anh và hôn anh, như thể cô đang đè anh lên giường, cậy mạnh bắt nạt.

Cố Thanh Hoài mặc kệ, anh đặt tay lên eo cô, dứt khoát không đáp lại, có phần không tập trung.

Sau đó, động tác của anh không còn kiềm chế được nữa, anh đưa tay ra sau đầu cô, ôm lấy và ấn cô xuống.

Ý loạn tình mê, một chút mất kiểm soát, cô rõ ràng cảm nhận được có gì thay đổi, ngẩng mặt lên và nhìn anh không chớp mắt.

Cố Thanh Hoài chỉ xoa đầu cô nói, em xuống khỏi người anh được không?

Cô đỏ mặt nhúc nhích từng li từng tí, ánh mắt ngượng ngùng nhưng cũng đầy tò mò.

Cố Thanh Hoài lấy mu bàn tay che mắt, cười nhạt nói: "Để cho anh bình tĩnh một lát."

Cô chậm rãi kéo cổ áo ngủ mà anh đã cởi ra, ngón tay run rẩy, thấp giọng hỏi: "Có khó chịu lắm không? Anh chịu được không?"

Cố Thanh Hoài đỏ tai nhìn cô: "Chịu không được cũng phải chịu."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tim cô đập nhanh như sắp rớt ra ngoài, cô bò đến bên cạnh anh như một con rùa nhỏ, lông mi run run vì căng thẳng: "Em giúp anh nhé?"

Cố Thanh Hoài nhìn cô hồi lâu, nghiêm túc nói: "Ừm, được, cảm ơn em."

Dường như Chung Ý không ngờ tới phản ứng của anh, cô ngây người, thật sự vén gấu áo lên, cơ bụng lộ ra rõ ràng trong tầm mắt, làn da trắng nõn lạnh lẽo.



Tay lần theo dây rút quần, vừa kéo vừa giật rồi không biết phải làm sao, đôi mắt trong veo nhìn anh đầy bối rối.

Nhưng cô lại nhìn thấy bả vai Cố Thanh Hoài run rẩy, cười thành tiếng.

Giống như đang trêu chọc trẻ con.

"Sao em đáng yêu thế?" Cố Thanh Hoài xoay người đè cô xuống, cười gian nhéo nhéo mặt cô: "Em muốn giúp thế nào? Hả? Em nói cho anh nghe xem?"

Sau đó Chung Ý mới nhận ra rằng dường như mình có sở thích không tốt.

Cô thích cái cách anh nhẫn nhịn, kiềm chế nhưng không nỡ để cô giúp.

Ừm, quyến rũ quá, muốn hôn anh quá.

-

Sáng sớm hôm sau, khi Chung Ý bước ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy anh đang ngủ trên ghế sofa, cô cảm thấy khó tin.

Đã lâu không gặp, hình như anh lại gầy đi, trên má có một vết sẹo mỏng màu đỏ.

Nhưng... anh càng đẹp trai hơn và hấp dẫn hơn.

Cô nghiêng người về phía trước, mái tóc dài xõa xuống một bên cổ anh, lông mi nhẹ nhàng rũ xuống, môi áp vào trán anh.

Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn vào đôi mắt đang cười của anh, phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt, đôi mắt phượng sắc bén ấy làm sao có thể trong sáng, tràn đầy dịu dàng và mê đắm như vậy.

Cố Thanh Hoài duỗi tay ôm lấy cô, hai người chen vào chiếc ghế sofa chật hẹp, cô ở phía dưới, anh ở phía trên.

Đôi môi mỏng mím xuống, tai và thái dương cọ xát vào nhau, cảnh tượng khiến người ta nóng mặt tối qua hiện lên trong đầu một lúc rồi lại biến mất.

Chỉ là qua đêm râu đã mọc rất nhanh, ngứa ngứa và gai gai, cô không khỏi mỉm cười nghiêng đầu tránh né: "Cố Thanh Hoài, râu... ngứa..."

Anh cụp mắt xuống, chạm vào làn da trên cổ cô vừa hôn, nhẹ nhàng nói: "Đỏ thật rồi."

Chung Ý nằm ở dưới đỏ mặt như quả cà chua, mím môi không nói được gì, Cố Thanh Hoài đứng dậy nói: "Chờ anh chút."

Cô đỏ mặt nhìn anh bước vào phòng tắm.

Không lâu sau, anh cảnh sát đẹp trai với nước da trắng trẻo Cố Thanh Hoài bước ra.

Với đôi lông mày rậm và đôi mắt trong veo, anh vẫn là chàng trai cô yêu thuở còn là sinh viên.

Ngôi nhà cô chưa bao giờ ưa thích đã trở nên sáng sủa hơn, đáng yêu hơn, không khí ngọt ngào hơn nhờ có anh.

"Bạn trai tươi ngon ra lò."

"Hãy đến và hôn anh đi." Anh dang rộng cánh tay: "Anh cạo râu sạch sẽ rồi."

Chung Ý cười tươi cong tít cả mắt, cô sung sướng lao vào vòng tay anh.

Nếu ngày nào cũng giống như hôm nay, được nhìn thấy anh, được bên cạnh anh, thế thì sẽ hạnh phúc biết bao.

Khi cô đi thay bộ đồ ngủ, anh cảnh sát vũ trang lạnh lùng đang rửa tay nấu canh.

Cô bước lại gần, tựa trán vào lưng anh: "Cảm giác như là mơ vậy."

Giống như cô bé bán diêm, trong hoàn cảnh vô cùng tuyệt vọng, cô lại ảo tưởng về thứ mình yêu thích như một niềm an ủi.

Cố Thanh Hoài quay đầu lại nhìn Chung Ý đang muốn đu mình như gấu túi: "Cái gì là mơ?"

Chung Ý ngẩng mặt lên và nói: "Anh đến gặp em là mơ."

Cô đi theo anh từng bước một, Cố Thanh Hoài dùng tay trái nhéo mặt cô: "Anh đi đâu em cũng theo đó, em thích thế à?"

Cô bị mùi thơm trong nồi thu hút nên hỏi: "Anh đang nấu món gì ngon thế?"

Cố Thanh Hoài đáp: "Tôm."

Bên trên đậu hũ phết một lớp mỡ bò và một lớp tôm băm, cuộn thành cuộn rồi xếp gọn gàng vào nồi, tạo nên âm thanh "ùng ục" trong nước sốt cà chua đậm đà.

Hai mắt Chung Ý tỏa sáng: "Thì ra là chàng Tấm."

Cố Thanh Hoài quay người ôm mặt cô: "Vậy em có muốn hôn chàng Tấm không?"

Khi cười, đôi mắt anh bừng sáng, khóe miệng cong lên thật quyến rũ.

Chung Ý bị nhan sắc của anh mê hoặc, ôm cổ hôn lên mặt anh: "Dạy em nấu ăn nhé?"

Cố Thanh Hoài gật đầu.

Cô không thể không tự hỏi liệu vài năm nữa họ có còn như thế này không.

Khi đó cô không phải là bạn gái của anh, cô là... vợ anh.

Trên mạng nói rằng nhiều chàng trai có những tiêu chuẩn khác nhau về vợ và bạn gái, có một số đàn ông rất xấu lại muốn tìm bạn gái trẻ đẹp nhưng khi kết hôn chỉ tìm đối tượng phù hợp.

Môn đăng hộ đối, hoặc tìm một nhà vợ tốt đỡ được hai mươi năm vất vả.

"Anh đã bao giờ nghĩ xem mình sẽ thích mẫu con gái như thế nào chưa?"

"Thích tóc dài hay tóc ngắn?"

"Thích người vui vẻ hay trầm lặng?"

"Anh thích người biết nấu ăn hay người không biết nấu ăn?"

Cố Thanh Hoài không nói gì, Chung Ý xoay người: "Nói đi mà~"

Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, dáng vẻ đã biết còn cố hỏi của cô thật đáng yêu.

Nhưng anh vẫn muốn làm cô vui hơn nên đã trịnh trọng nói với cô: "Em biết câu trả lời chính là em mà."

Hiện tại Chung Ý hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cô nấu nướng nhiệt tình hơn, giống như một đứa bé tò mò khám phá mọi thứ mới mẻ.

Tuy nhiên, cô thật sự không có thiên phú nấu nướng, Cố Thanh Hoài khoanh tay đứng sang một bên, mỉm cười xoa xoa sống mũi, giống như đang xem trẻ con chơi.

Cho đồ ăn ra khỏi chảo, Chung Ý tràn đầy nhiệt huyết dùng đũa gắp thổi cho nguội bớt, đưa tới miệng Cố Thanh Hoài, có chút mong đợi nói: "Anh thử đi."

Cố Thanh Hoài nghiêng người về phía trước, ngoan ngoãn mở miệng.

Thấy vẻ mặt anh cứng đờ lại, Chung Ý vội vàng dùng tay che miệng anh: "Không ngon thì vẫn phải nói ngon!"

Thật hiếm khi cô lại ngang ngược và vô lý như vậy.

Cố Thanh Hoài bỗng nhiên trợn to hai mắt, cười nuốt nước bọt, dùng ngón tay nhéo mặt cô: "Em bị chiều hư rồi đó bạn Chung Ý ạ."

Chung Ý không chịu, mặt bị nhéo, miệng biến thành miệng gà con, cố gắng tranh luận: "Là ai chiều chuộng em?"

"Hình như…" Anh bất lực cười: "Là Cố Thanh Hoài chiều."

Thời gian bên nhau trôi qua thật nhanh.

Giống như hôm qua cô vừa nhận được một cuộc gọi, vừa mở cửa sổ ra thì thấy anh đứng dưới lầu. Hôm nay anh đang thu dọn đồ đạc rời đi, như thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Tạm biệt tại sân bay, máy bay liên tục cất cánh và hạ cánh, có người tạm biệt, có người gặp lại.

Cô là người tội nghiệp đến tiễn người yêu của mình đi.

Nhìn tấm lưng cao gầy của Cố Thanh Hoài, cô hy vọng máy bay sẽ ngừng bay, chuyến bay sẽ bị hoãn, thời gian đó sẽ vĩnh viễn dừng lại tại thời điểm này.

Không biết khi nào họ mới có thể gặp lại nhau.

Không biết khi nào họ mới có thể ngừng xa nhau.

Thời gian trôi qua, lòng đau như thắt lại.

Hơn mười cm trên bản đồ là hơn một nghìn km.

Hai người một Nam một Bắc, một nửa Trung Quốc ngăn cách họ.

Cuối cùng, thông báo kiểm tra vé vang lên.

Cố Thanh Hoài ôm lấy cô lần cuối, khẽ nói: "Không nhìn anh nữa à, anh sắp đi rồi."

Cô không nói gì, nhưng những ngón tay cô đan vào bàn tay anh siết chặt hơn.

Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh nhẹ nhàng quay mặt lại, đối diện với một đôi mắt ướt đang kìm nén nước mắt.

"Em không dám nhìn." Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào.

"Em sợ nhìn rồi..." Chung Ý đưa mu bàn tay dụi dụi mắt: "Em không muốn để anh đi."

Rốt cuộc đến khi nào họ mới có thể gặp lại nhau và không bao giờ xa cách nữa?

Rốt cuộc đến khi nào anh mới ở bên cô mỗi khi cô tủi hờn, đau buồn?

Cô rất ngoan và rất dễ dỗ dành, chỉ cần anh ôm cô.

Về sau, có vô số lần cận kề giữa sự sống và cái chết, vô số lần thoát chết trong gang tấc.

Cố Thanh Hoài nhắm mắt lại, khi rời đi hai mắt Chung Ý đã đỏ hoe.

Có quá nhiều điều thân bất do kỷ, không thể không nói.

Hóa thành những giọt nước mắt chia ly và biến mất.

Có lẽ ông trời đã cảm nhận được và quyết tâm trừng phạt anh.

Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi chia tay.

Cô gái anh thích có đôi mắt đẫm lệ, trong mắt cô tất cả đều là anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.