--- Ngày này năm sau.
--- Anh sẽ ở bên em.
Bầu trời bao la đầy sao, vầng trăng sáng treo trên đỉnh núi, người trước mặt có đường nét rõ ràng giống như trong tranh.
Đôi mắt Chung Ý mỉm cười, trong lòng như có mưa rơi, tiếng mưa tích tắc khiến cô cảm thấy ướt át.
Cô và Cố Thanh Hoài móc ngoéo ngón tay út của mình lại với nhau, nhẹ nhàng ấn ngón cái vào nhau.
"Nói phải giữ lời đấy."
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thanh Hoài lỡ hẹn.
Lần đầu tiên là khi anh mới nhập ngũ.
Lúc đó cô còn nhỏ, cha mẹ bận kiếm tiền và không có thời gian chăm sóc Chung Ý nên đã gửi cô đi học tiểu học sớm.
Cô luôn ngoan ngoãn và nghe lời, từ nhỏ đã là người nhỏ tuổi nhất lớp, tốt nghiệp đại học khi chỉ mới hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp cô ở lại thành phố phía Nam nơi cô theo học đại học.
Giá cả ở đó không cao, đồ ăn có ở khắp mọi nơi, điều quan trọng nhất là công ty có thể cung cấp mức lương và phúc lợi tốt hơn ở quê nhà.
Khi còn nhỏ, cha mẹ cho cô một ngôi nhà ấm cúng, bây giờ lớn lên cô cũng phải là người che mưa che gió cho cha mẹ.
Chung Ý làm việc chăm chỉ, sống nội tâm, làm nhiều việc nhất và nhận được ít tiền lương nhất. Cô là một người không quan trọng, có thể nhìn thấy ở mọi vị trí làm việc.
Tuy nhiên, cô lại có một gương mặt khiến người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/3741499/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.