🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chung Ý ngồi xổm đối diện Quy Lai, không khỏi nghĩ rằng nếu Cố Thanh Hoài ở đây thì tốt quá, cô có thể chứng minh cho anh thấy---

Em cũng có thể không sợ chó, không tin thì anh xem đây.

Quy Lai phát hiện ra chủ nhân của mình trước, nó ra sức lao về phía anh.

Chung Ý không kịp chuẩn bị, quay người lại đụng phải đôi mắt trong veo đang cười của Cố Thanh Hoài.

Chàng cảnh sát trẻ mặc quần thể thao và áo ngắn tay, hai tay đút túi, vai dựa vào tường, quần áo rộng thùng thình, tư thế thoải mái.

Anh cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống che đi vầng trán, dưới ánh đèn trông rất óng ả, bồng bềnh và mềm mại.

Không biết anh đã theo dõi cô bao lâu, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu những lời cô nói.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh cười khẽ và nhướng mày, chẳng hề kiêng nể.

Cố Thanh Hoài vẫn luôn như vậy.

Chung Ý ngơ ngác khi hơi nóng lan từ má đến tai rồi đến cổ.

Nhưng người đàn ông này lại đang mỉm cười, khóe mắt và khóe miệng cong lên.

Nửa đêm, trai đơn gái chiếc, cảnh sát trẻ đẹp trai là kiểu người đẹp thu hút người khác phạm tội.

Cô từng nhìn thấy nhiều dáng vẻ khác nhau của anh---

Khi còn là một thiếu niên, anh trông lịch sự trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng.

Khi trưởng thành, anh mặc quân phục, sống nghiêm nghị và bất khả xâm phạm.

Bộ đồng phục cảnh sát phẳng phiu, quân hàm được đính ngôi sao bốn cánh.

Còn bây giờ khi đang ở nhà, anh dịu dàng, lười biếng nhìn cô cười.

Chung Ý vô cùng sầu não: "Anh đã nhìn thấy hết rồi à?"

Cố Thanh Hoài không khỏi cười lớn: "Ừ."

Chung Ý cảm thấy bực bội: "Anh cũng nghe hết hả?"

Cố Thanh Hoài: "Ừ."

Ưu tiên hàng đầu là không ngại ngùng.

"Em có thể sống hòa thuận với nó." Chung Ý nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường: "Anh đừng đưa nó đi, được không?"

Một người một chó đồng thời quay đầu lại, ánh mắt mong mỏi nhìn Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài đưa mắt nhìn Quy Lai, cuối cùng rơi vào người Chung Ý đang cầu xin, anh nhếch môi nói: "Được."

Khóe miệng anh thường nhếch lên, thường sẽ là vẻ châm chọc, mang theo chút giễu cợt, hoặc là mỉa mai, khóe mắt cong cong như lưỡi dao.

Nhưng bây giờ, nụ cười làm dịu đi đường nét trong đôi mắt sắc bén của anh, ánh sáng trong đôi mắt đó mềm mại như lông hồng.

Có lẽ là buổi tối dễ khiến con người ta xúc động, cũng có thể là vì sự đoàn tụ với Quy Lai sau một thời gian dài xa cách khiến cơn tức giận trong lòng Cố Thanh Hoài đột nhiên biến mất, khiến anh đột nhiên có một cảm giác mềm mại như ảo ảnh. Nó khiến mọi người dễ cảm thấy rằng anh có thể gần gũi, có thể chạm vào và có thể bị tổn thương.

Đôi mắt của Chung Ý nheo lại vì nụ cười của anh, bất thình lình trái tim cô đập nhanh hơn.

Cô ngẩng mặt lên, nụ cười đó vẫn chưa tắt, anh hỏi: "Đạo diễn Chung còn có chỉ thị gì không?"

Anh khác với cô, cô không giấu được sự lo lắng và hoảng sợ.

Anh thoải mái và thờ ơ, nói bằng giọng điệu bình thường và khó đoán.

Chung Ý lắc đầu: "Vậy chúng ta thỏa thuận rồi đó nhé."

Bắt gặp ánh mắt căng thẳng của cô, Cố Thanh Hoài lại hơi nheo mắt: "Anh biết rồi, đi ngủ đi."

Cô gái trở về phòng và đóng cửa lại, ngoài cửa Cố Thanh Hoài rũ mắt nhìn chú chó nghiệp vụ mình nuôi.

--- Cảm ơn mày đã ở bên anh ấy suốt những năm qua.

--- Sau này khi tao không ở đây, nhờ mày giúp đỡ nhiều hơn nhé.

Nhìn đi, Cố Thanh Hoài.

Cô ấy vẫn muốn rời đi.

-

Chung Ý trở về phòng và đóng cửa lại, tim đập thình thịch.

Cô bổ nhào lên giường, chóp mũi tràn ngập mùi cỏ khô sảng khoái, giống hệt như mùi trên người Cố Thanh Hoài.

Đây là giường của Cố Thanh Hoài, hai má cô nóng bừng không ngừng.

Cô quyết định đi vào phòng tắm để rửa mặt, xóa tan vết đỏ.

Bôn ba cả ngày dài, lại không có cà phê để nâng cao tinh thần, sau khi tắm rửa xong, Chung Ý vốn định sắp xếp lại những tài liệu đã quay trong doanh trại.

Kết quả là cô vừa ngồi xuống trước máy tính đã ngáp liên tiếp nhiều lần, có một cảm giác xa xỉ là "buồn ngủ".

Nhưng khi nhắm mắt lại, tất cả những gì cô nhìn thấy toàn là Cố Thanh Hoài.

--- Chung Ý, anh đã được nhận vào học viện quân sự.

---Chung Ý, học viện quân sự bắt đầu sớm, tháng tám anh phải đi rồi.

--- Chung Ý, nếu sau này giao nộp điện thoại di động, có thể anh sẽ không liên lạc thường xuyên với em được.

--- Chung Ý, anh được phát điện thoại rồi.

--- Chung Ý, tập hợp khẩn cấp.

--- Chung Ý, anh sắp nhập ngũ.

...

Hình ảnh chàng trai mặc quân phục đó hiện lên trong đầu cô rất rõ ràng.

Mũ sắt, đồ ngụy trang vằn hổ, súng bắn tỉa kiểu 95, chú chó nghiệp vụ Quy Lai nhảy lên nhảy xuống dưới chân.

Sau đó, từ tân binh của cảnh sát vũ trang đã trở thành cảnh sát vũ trang đặc biệt, chú chó Quy Lai cũng có thêm nhiều chiến công.

Họ đã vô số lần thoát khỏi hiện trường vụ nổ và là những người đồng đội thân thiết nhất của nhau.

Nhưng tại sao Cố Thanh Hoài lại xuất ngũ?

Chung Ý không biết mình ngủ quên từ lúc nào, nhưng cùng với tiếng "ding" của nồi cơm điện chuyển từ chế độ "nấu" sang chế độ "giữ ấm", cô mở mắt ra thì thấy trời đã sáng.

Thời gian ngủ ghi trên đồng hồ có vẻ nhiều hơn một chút.

Chung Ý gửi ảnh chụp màn hình cho Ngụy Hàn, kèm theo một biểu tượng cảm xúc mỉm cười.

Mọi thứ đang đi đúng hướng.

Cô trông giống như một đứa trẻ mẫu giáo với một bông hoa nhỏ màu đỏ, khóe miệng nhếch lên khi đánh răng.

Tắm rửa xong, Chung Ý thay bộ đồ ngủ, chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời kết hợp với quần jean trắng, vốn là bộ trang phục phi giới tính thường ngày của cô. Mái tóc mới sấy khô hơi xoăn bồng bềnh, mềm mại xõa trên vai, phảng phất hương thơm, khiến cô trông đặc biệt hấp dẫn.

Điện thoại reo, Chung Ý trả lời: "Chào buổi sáng."

Ngụy Hàn: "Xem ra tâm trạng của cô có vẻ tốt nhỉ?"

Chung Ý cong môi: "Tạm ổn thôi."

Ngụy Hàn: "Có tiến triển gì không?"

Chung Ý: "Hả?"

Ngụy Hàn: "Với cảnh sát Cố đó."

Hai má Chung Ý nóng bừng: "Tôi không thể ở bên anh ấy nữa..."

Ngụy Hàn: "Đừng nói lời tuyệt vọng như vậy. Nói cho tôi biết làm sao cô có thể ngủ được bốn tiếng? Chúng ta đã thử rất nhiều phương pháp mà không có kết quả. Nếu có giá trị tham khảo, có lẽ tôi có thể xuất bản một bài luận văn."

Chung Ý khẽ nói: "Lần đầu tiên là bị anh ấy kéo đi chạy bộ, tôi ghét nhất tập thể dục, anh biết mà... Cuôi cùng kết quả lại tốt đến không ngờ."

Vừa nói, khóe miệng cô lại bắt đầu nhếch lên, có lẽ là do ký ức cơ bắp khiến cô muốn bật cười khi nhắc đến Cố Thanh Hoài.

Ngụy Hàn cười hỏi: "Hôm qua thì sao?"

"Anh ấy rủ tôi đi đến buổi xem mắt để chụp ảnh, nhưng khi đến nơi tôi mới biết đó là doanh trại mà anh ấy từng phục vụ trước đây. Thực ra trước khi chia tay tôi đã từng đến đó, nhưng vì họ phải tập hợp khẩn cấp nên chỉ đứng ngoài cổng nhìn..."

Bây giờ nhắc lại, mới thấy mọi tiếc nuối đều được xoa dịu, không hề để lại dấu vết.

Không kịp xem pháo hoa, nhưng bây giờ họ đã cùng nhau xem.

Cố Thanh Hoài không có thời gian dẫn Chung Ý đi xem doanh trại, nhưng bây giờ họ đã cùng nhau đến đó.

Chung Ý: "Tôi đã thấy rất nhiều chú chó nghiệp vụ, đã gặp gỡ đồng đội của anh ấy, nhân tiện đã tìm được nguồn cảm hứng cho kỳ hai bộ phim tài liệu..."

Cuối cùng, cô nhận xét về chuyến đi ngày hôm qua với giọng ngọt ngào: "Mệt lắm, nhưng mà tôi rất vui."

"Tập thể dục tiết ra nhiều dopamine, nó khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc. Thay đổi sang một môi trường mới và gặp gỡ những người mới cũng có thể rất hữu ích cho tình trạng của cô."

Ngụy Hàn im lặng hồi lâu, đột nhiên nói ra nghi vấn trong lòng: "Tôi hơi nghi ngờ anh cảnh sát này xuất thân từ trường tâm lý, có phải không? Sao mà giống bác sỹ tâm lý thế nhỉ?"

Chung Ý phủ nhận: "Anh ấy học trường quân sự, sau đó vào quân đội. Dù có hiểu tâm lý học thì đó vẫn là tâm lý học tội phạm."

Huống chi, cô không muốn Cố Thanh Hoài biết chứng mất ngủ.

Bề ngoài Cố Thanh Hoài có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại là người tốt bụng hơn người khác, dù bề ngoài có xa cách và thờ ơ đến mấy thì trong lòng cũng mềm yếu.

Anh sẽ không nhìn lũ mèo con bên đường bằng ánh mắt lạnh lùng, huống chi trước đây cô đã từng hẹn hò với anh.

Cô nhớ rằng trong kỳ nghỉ hè hồi cấp ba, cô tình cờ gặp Cố Thanh Hoài đang xem "Đợi tôi" ở nhà, một chương trình tìm kiếm người thân quy mô lớn.

Một người anh chàng lạnh lùng trước mặt người ngoài, khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô, đôi mắt đỏ bừng và hàng mi ươn ướt.

Nhìn thấy cô, anh vẫn đỏ mắt kể lại: "Đứa bé đó bị bắt cóc, đến khi tìm được mẹ thì bà ấy đã qua đời đã nhiều năm..."

Cô vẫn nhớ năm đầu tiên trong quân đội, Cố Thanh Hoài đã tham gia cứu trợ động đất.



Đất đai bị tàn phá, không biết anh đã bao nhiêu ngày đêm không ngủ, ngón tay mỏi nhừ, chân bị thanh thép cào xước.

Khi cô gọi điện thoại đến, giọng Cố Thanh Hoài đã trở nên khàn khàn.

Anh nói chú chó cứu hộ bên cạnh anh đã bị mòn hết cả móng hai chân trước rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sau khi băng bó xong, nó vẫn phải tiếp tục làm việc, cứu được người cuối cùng thì đã chết vì kiệt sức.

Anh nói có một em bé bị thanh thép xuyên qua cơ thể.

Anh ngây người nhìn em bé chảy máu, dư chấn bất ngờ ập đến, anh không kịp cứu được người.

Anh có một trái tim mềm yếu, không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cái chết hoặc con người đau khổ, nhưng anh lại chọn làm một nghề gần với cái chết nhất.

Anh tốt như thế, cô không thể bắt nạt anh được.

Bên kia điện thoại, giọng nói của Ngụy Hàn kéo Chung Ý trở lại hiện thực: "Ngoài chạy bộ, cô cũng có thể thử phát triển một số sở thích mới như làm bánh, vẽ tranh, bóng rổ, bơi lội... Cô cũng có thể làm việc mà chưa từng làm trước đây. Những việc như đi cắm trại, đi dã ngoại, đi hội chùa cũng có thể khiến tâm trạng dễ chịu hơn."

Chỉ cần nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.

Vừa rồi cô còn đang nghĩ mình không thể bắt nạt Cố Thanh Hoài, nhưng trong đầu theo phản xạ nghĩ rằng...

Khi nướng bánh, có thể dùng Cố Thanh Hoài làm chuột thí nghiệm.

Về phần hội họa, Cố Thanh Hoài đẹp trai có thể làm người mẫu.

Cố Thanh Hoài chơi bóng rổ giỏi nhất, giỏi đến mức có thể gia nhập đội tuyển của trường.

Về phần bơi lội, Cố Thanh Hoài học năm thứ nhất ở trường quân sự, hàng năm đều được kiểm tra đánh giá, có thể nhờ anh dạy cho.

Về việc đi cắm trại, dã ngoại, tham quan hội chùa, hình ảnh duy nhất trong đầu cô khi nghĩ về những điều này là người bên cạnh cô chỉ có thể là anh.

Có anh ở đây, cô sẽ không còn cô đơn nữa.

Thật đáng tiếc thời gian anh có thể ở bên cô chỉ là khi bộ phim tài liệu này quay.

Khi năm nay kết thúc, họ sẽ quay trở lại cuộc sống của chính mình, giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ cắt nhau.

"À mà…" Ngụy Hàn cuối cùng cũng nói: "Sáng sớm ngày mốt sẽ có trận mưa sao băng đẹp nhất trong năm, cô có thể mời cảnh sát Cố đi xem cùng."

Lớn vậy rồi mà cô chưa bao giờ nhìn thấy mưa sao băng.

Chung Ý cúp điện thoại, không thể phủ nhận rằng cô thực sự bị lay động.

Chung Ý bước ra khỏi phòng, ánh nắng vừa phải, bụi bặm trong không khí nhuộm vàng, tản ra bầu không khí ấm áp.

Ngoài ban công, Cố Thanh Hoài đang ngồi xổm ở trước biệt thự của Quy Lai, nhìn nó ăn.

Áo thun trắng ngắn tay trên người anh trông thật mềm mại, che đi đôi vai rộng thẳng tắp của anh, bởi vì anh hơi khom người nên sống lưng lộ rõ đường cong lạnh lùng cứng rắn, hai tay buông lơi trên đầu gối. Những đường gân sâu và nông, vết thương cũ của anh đều là huân chương.

Nghe thấy tiếng bước chân, cảnh sát và chó nghiệp vụ đồng thời nhìn cô.

Chung Ý cũng không còn rụt rè, cô đi tới trước mặt Cố Thanh Hoài, ngồi xổm xuống.

Trong tiềm thức, cô biết rằng chỉ cần có anh ở bên, sẽ có người bảo vệ cô.

"Chào buổi sáng."

"Ừm."

"Gâu!"

Bức ảnh đáng yêu không thể giải thích được, Chung Ý cười đến mức nheo mắt lại.

Cố Thanh Hoài sờ đầu chó: "Tao giới thiệu nhé, đây là… dì Chung Ý."

Anh nghĩ Quy Lai cũng xem như là một nửa con trai của anh, Chung Ý và anh ngang hàng ngang vế nên gọi là dì cũng hợp lý.

Chung Ý ngồi xổm ở bên cạnh Cố Thanh Hoài, cô cau mày, lẩm bẩm nói: "Gọi em già thế à, không thể gọi là chị hả?"

Cố Thanh Hoài nhịn cười nhìn cô: "Quy Lai gọi anh là chú, gọi em là chị?"

Chung Ý gật đầu, đuôi mắt Cố Thanh Hoài đột nhiên cong lên: "Vậy gọi anh một tiếng chú, anh nghe xem."

Chung Ý bất ngờ không có phản ứng, Cố Thanh Hoài đang trêu chọc một con mèo, giọng điệu rất ngứa đòn: "Mèo à, gọi chú đi nào."

Chung Ý tức giận, không để ý tới anh, tập trung nhìn chú chó: "Anh mơ đi, em là dì, em bằng lòng làm dì."

Anh ở bên cạnh, là sự tồn tại cảm giác vô cùng mạnh mẽ không thể bỏ qua, gò má của cô nóng lên lúc nào không nhận ra.

Không cần nhìn anh, tai cô vẫn nghe thấy tiếng cười dịu dàng của anh.

Và rồi cô nhìn anh.

Đôi mắt của người cảnh sát trẻ hơi cong, đôi mắt trong veo, khóe miệng có một đường cong tuyệt đẹp.

Khi ở bên nhau, cô không thể cưỡng lại được khuôn mặt này, bây giờ sau khi chia tay, tại sao cô lại cảm thấy anh đẹp trai hơn?

Trước đây anh luôn thích dụ dỗ cô gọi anh trai, nhưng khi cô thực sự gọi thì anh lại dồn cô vào góc và hôn cô đến mức cô không thở được.

Bây giờ anh thực sự đã tự cho mình một thứ hạng cao hơn.

Trai hư.

-

Hôm nay, cục công an không có báo động mới.

Trong giờ nghỉ huấn luyện buổi chiều, mấy thành viên trẻ trong đội SWAT hăng hái thảo luận: "Các cậu có biết ngày kia sẽ có mưa sao băng Orionid không?"

Dụ Hành: "Không biết."

Trâu Dương: "Sáng sớm ngày mốt, nghe nói là một trong bảy trận mưa sao băng lớn trên thế giới!"

Trần Tùng Bách: "Có thể lái xe, mang lều trại đi dã ngoại."

Trâu Dương cau mày: "Thế cũng phải xem có bị tăng ca hay không đã."

Lều, đỉnh núi, cắm trại, mưa sao băng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta khao khát.

Tuy nhiên, Triệu Tuyết Thanh và Tạ Lẫm đang ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật, nếu Chung Ý muốn đi thì chỉ có thể mời Cố Thanh Hoài đi cùng.

Cô ngước mắt lên và nhìn thấy Cố Thanh Hoài đang mặc bộ đồng phục huấn luyện cảnh sát đặc biệt. Trên sân tập, anh từ "trai hư" trở lại thành "Cố Diêm vương".

Cố Diêm Vương đi ở phía sau Trâu Dương, nghiêng người nhỏ giọng nói: "Trong giờ làm việc tụ tập lười biếng, mỗi người 5km---"

Một số người run lên vì sợ hãi, chán nản đứng lên ra đường chạy để nhận hình phạt.

Họ xếp hàng theo thứ tự với khuôn mặt u ám, thậm chí còn hét lên---

"Năm cây số ơi anh yêu em! Nếu một ngày không chạy, anh sẽ nhớ em đến chết mất!"

Chung Ý không khỏi bật cười.

Thiết bị camera vô cùng lạnh lùng và cứng cáp nhưng khuôn mặt của cô gái đứng phía sau lại dịu dàng, mềm mại, không góc cạnh.

Rất dễ thương.

Một bóng đen rơi xuống trên đầu cô, chính là Cố Thanh Hoài đang đi bên cạnh cô.

Gương mặt anh góc cạnh, làn da không giống những người phơi nắng trên sân tập, bất kể quần áo ra sao, anh thực sự rất trắng và sạch sẽ như một công tử.

Từng thấy anh ngông cuồng, kiêu ngạo khi cười hôn cô, từng thấy yết hầu của anh lăn lộn đầy cảm xúc và đôi mắt anh chuyển sang màu đỏ, từng nhìn thấy bộ đồng phục cảnh sát thẳng tắp của anh, có lực tác động rất lớn.

Giọng nói lạnh lùng truyền vào tai, chàng cảnh sát có phần nghiêm túc nói: "Hôm nay có buổi sát hạch chó nghiệp vụ, em có muốn đi xem không?"

Hai mắt Chung Ý sáng lên, gật đầu không chút ngần ngại.

Căn cứ chó nghiệp vụ cách sân tập chỉ có năm phút, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng chó sủa, Chung Ý co rúm người lại theo phản xạ.

Cố Thanh Hoài hạ giọng nói: "Trong sát hạch sẽ không xích chó lại, nếu sợ thì đứng sau lưng anh."

Chung Ý chợt nhớ đến lần đầu tiên họ đoàn tụ sau một thời gian xa cách, chú chó của Tạ Lẫm lên sân khấu trao nhẫn, anh kéo cô đến bên mình.

Lúc đó, cô tưởng họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Chung Ý nhẹ nhàng nói "Ừm".

Hàng chục chú chó nghiệp vụ đứng cạnh những người huấn luyện.

Một mệnh lệnh và một hành động, ngồi, nằm, đứng, luyện tập rất thành thục.

Sau đó, rào chắn lửa được thắp sáng và vòng sắt hình tròn bốc cháy.

Tiếng còi vang lên, chó nghiệp vụ bay qua hàng rào lửa, một, hai, ba...

Hai mắt Chung Ý không hề chớp: "Chú chó thông minh quá, khi lọt qua vòng lửa, tai nó sẽ cụp xuống!"

Cố Thanh Hoài đã nhìn thấy những thứ này hàng ngàn lần, anh cụp mắt xuống, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, nói: "Vậy à? Lần đầu tiên anh nhìn thấy."

Ngay sau đó, trong ống kính camera cho thấy cảnh chú chó nghiệp vụ bị bịt mắt vượt qua sợi dây trên cao.

Có nhiều lúc con chó giơ hai chân trước lên không tìm được sợi dây và suýt ngã.

Trong lòng Chung Ý hốt hoảng.

Không thể tưởng tượng được nó phải ngã bao nhiêu lần mới được dũng cảm đến vậy.

Chung Ý suy nghĩ một lát: "Em đã nghĩ tới tựa đề kỳ hai rồi!"

Cố Thanh Hoài đút hai tay vào túi quần, anh nhướng mày, tỏ vẻ đang chăm chú lắng nghe.

Chung Ý: "Ở phần đầu của bộ phim tài liệu, một nhóm chó cảnh sát dễ thương chạy về phía máy quay."

Vấn đề khó đã được giải quyết, linh cảm bất ngờ ập đến, lông mày của Chung Ý nổi bật cuối cùng nhướng lên: "Sau đó, camera lia tới chú chó cảnh sát trưởng thành, bò qua hàng rào lửa và trèo lên những bức tường cao, thực hiện nội dung nhiệm vụ hàng ngày."

Cố Thanh Hoài: "Nghe hay đấy."

-

Cuộc sát hạch chó nghiệp vụ đã kết thúc, còn chưa đầy mười phút nữa là tan làm.

Chung Ý nhìn vào điện thoại, thấy dự báo thời tiết cho biết sẽ có mưa lớn trong một giờ nữa.



Điều này càng khiến cô vui hơn: "Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa."

Cố Thanh Hoài không biết tại sao.

Chung Ý có chút dè dặt mím môi: "Mặc dù buổi tối em rất muốn chạy bộ, nhưng trời mưa, không thể chạy được!"

Cố Thanh Hoài nheo mắt, dáng vẻ đẹp trai tuấn tú nhưng lời nói lại rất bỉ ổi: "Vậy thì giờ chạy đi."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chung Ý không thể tin được: "Hả?"

Cố Thanh Hoài gõ gõ sau đầu cô: "Đi thôi."

Chung Ý không hài lòng: "Anh thật sự coi em là lính của anh à?"

"Anh nào dám." Cố Thanh Hoài thản nhiên nói, anh thích thú với vẻ mặt căn thẳng của cô: "Anh coi em là sếp đó chứ."

Trong giọng nói của anh mang theo ý cười còn đọng lại rơi vào tai cô, nhẹ nhàng đốt cháy tai cô.

Chung Ý thấp giọng nói: "Làm sếp thì có gì tốt? Nghe nói anh làm cục trưởng tức giận đến mức làm rớt bộ tóc giả không biết bao nhiêu lần."

Cố Thanh Hoài cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Vậy em muốn trở thành gì của anh?"

Chung Ý ngây ra, người trước mặt có gương mặt đúng chuẩn gu của cô.

Nụ cười đó không có ý tốt nhưng cũng khó nắm bắt, khiến trái tim phập phồng không tìm được chỗ dừng chân.

Vừa trở lại sân tập, các thành viên trong đội đột kích chống khủng bố vì lười biếng nên đang được huấn luyện thêm, chạy không đỏ mặt hay thở hổn hển mà giống như chơi đùa, Chung Ý chợt nghĩ: "Anh không cho em chạy 5km giống đám Trâu Dương phải không?"

Cố Thanh Hoài: "Đi theo anh."

Anh nói thêm: "Anh mặc bộ đồ EOD."

Bộ đồ EOD nặng 35kg, cộng với mũ bảo hiểm EOD, tổng cộng là 80kg.

Cố Thanh Hoài cầm lấy trang bị: "Nếu thắng anh, ngày mai em không phải chạy nữa."

Đầu óc Chung Ý lúc gặp anh sẽ chậm đi một nữa, mà bây giờ cô lại nhảy số rất nhanh: "Thêm một điều kiện nữa."

Cố Thanh Hoài đội mũ bảo hiểm EOD, trước khi cài mặt nạ lại, anh hỏi cô: "Cái gì?"

Chung Ý nhớ đến trận mưa sao băng mà mình mong chờ: "Tối mai không những không chạy mà còn nghe theo sự sắp xếp của em."

Cố Thanh Hoài cài mặt nạ EOD, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài nên ra hiệu đồng ý với cô.

Chung Ý nhấn nút "Bắt đầu" trên phần mềm đo lường chạy bộ trên tay cô,

Chặng đường 3km bắt đầu.

Bộ đồ EOD màu xanh quân đội khiến Cố Thanh Hoài trông to lớn hơn rất nhiều, nếu không biết bộ đồ này dùng để làm gì thì thực ra nó có chút đáng yêu, giống như phi hành gia hay Baymax trong Super Marines.

Nhưng nghĩ đến đây, bộ quần áo này chỉ là một loại an ủi tâm lý ở hiện trường vụ nổ, cũng chỉ là để giữ thi thể của EOD được toàn vẹn, Chung Ý cảm thấy như trái tim bị thứ gì đó xé, rất đau đớn.

Dần dần, hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn, khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ về điều gì khác.

Chung Ý cảm thấy Cố Thanh Hoài đang trả thù cô.

Trong tổ quay phim có năm người, cả nam lẫn nữ đều bình thường giống như cô.

Nhưng cô là đạo diễn duy nhất được đối xử đặc biệt, bao gồm cả việc "huấn luyện thể chất" do đội trưởng Cô đích thân giám sát.

Vốn dĩ cô không phải người nhỏ mọn, nhưng bây giờ cô không thể không lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Khi 3km chỉ còn lại có 500 mét cuối cùng, đôi chân của Chung Ý đã không thể di chuyển được nữa, nhưng Cố Thanh Hoài lại không hề giảm tốc độ.

Cô nặng hơn 45kg, trang bị trên người Cố Thanh Hoài tổng cộng nặng 40kg, gần như tương đương với việc cõng một cô gái chạy trên lưng.

Cô không khỏi thở dài, làm sao anh chàng này có thể đẹp trai từ mười sáu, mười bảy đến hai sáu, hai bảy vẫn không giảm bớt độ đẹp đi chút nào thế?

Chung Ý lòng đầy oán hận, Cố Thanh Hoài mười sáu mười bảy tuổi cưng chiều cô, bây giờ đã biết cách hành hạ cô...

Các thành viên trong các đội SWAT khác tụ tập xung quanh để xem: "Đội trưởng Cố đang huấn luyện thể chất cho tổ quay phim phải không?"

Trâu Dương: "Đám các cậu chưa từng yêu thì biết cái quái gì!"

Dụ Hành: "Có lý do hợp lý để nghi ngờ đội trưởng Cố đang âm mưu chống lại đạo diễn Chung."

Trần Tùng Bách: "Đồng ý."

Chung Ý một bụng oán giận, tăng tốc về phía trước.

Lúc này Cố Thanh Hoài xoay người lại, giơ tay nâng mặt nạ bảo vệ trên mũ bảo hiểm lên, giọng nói vang lên rõ ràng: "Chỉ được vậy thôi à?"

Chân của Chung Ý như bị nhét đầy chì. Thời cấp ba cô hiếm khi vượt qua các bài kiểm tra thể chất, cô luôn ngồi dưới gốc cây đọc sách trong giờ thể dục, ánh nắng trong sân tập có thể trực tiếp khiến cô bị say nắng.

Cố Thanh Hoài lúc đó lại rất giỏi.

Ánh mắt của chàng trai mười sáu, mười bảy tuổi luôn đổ dồn vào cô như không có chuyện gì xảy ra.

Vứt quả bóng rổ đi và mua cho cô đồ uống lạnh hoặc kem, xoa đầu cô rồi đi chơi bóng.

Người trước mặt thực sự là Đại Ma Vương, Ngọc diện sát thần.

Cố Thanh Hoài chạy ngược về sau, anh cao lớn, chân dài, lông mày rậm, nhìn như người đi bộ bình thường: "Trong lòng mắng anh cũng vô ích, không chạy xong thì ngày mai không cho quay."

Chung Ý vừa thở hổn hển vừa trách móc, mặt đỏ bừng vì bị bắt nạt quá nhiều, cũng có thể vì chạy quá mệt: "Hồi cấp ba anh đâu có như thế này!"

Cố Thanh Hoài nhếch khóe miệng, cười lạnh: "Hồi cấp ba em được chiều chuộng quá rồi."

Anh nhướng mi, giọng nói vô nhân tính, quả thực là "Cố Diêm Vương": "Còn hai trăm mét nữa."

Cố Thanh Hoài quay đầu lại, không nhìn cô nữa.

Khi họ mới chia tay, thời gian đó là tuần lễ ma quỷ đối với Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Đặc biệt, các hạng mục huấn luyện thật kinh khủng.

Hai tay anh bị trói sau lưng và bị ném xuống hồ, anh phải cởi dây trói và nổi lên trong vòng mười giây.

Trong vài giây, trong cơn đau đớn sắp nghẹt thở, anh nghĩ đến Chung Ý.

Anh nhớ lại khoảng thời gian cô không thể gặp anh, cô luôn nói không sao đâu với giọng nghẹn ngào, anh cũng nhớ lại khoảng thời gian cô tiễn anh đi với đôi mắt tuyệt vọng kìm nén nước mắt.

Điều duy nhất anh không thể nhớ là nụ cười của cô.

Chỉ khi đó anh mới chợt nhận ra rằng đã rất lâu rồi anh không làm cô cười.

Chung Ý nhạy cảm và sống nội tâm, sau khi tốt nghiệp, cô ở một mình tại thành phố nơi cô theo học đại học, không có gia đình hay bạn bè.

Có một người bạn trai cách xa nhau hàng nghìn km, vài ba tháng lại mất liên lạc, đau lòng tổn thương biết tâm sự với ai?

Đó là lý do tại sao cô thích người khác.

Vậy ra anh thực sự không có duyên phận như vậy, duyên phận được ở bên cô mãi mãi.

Cố Thanh Hoài, vũ khí sắc bén của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Đặc biệt, luôn là được đánh giá đứng đầu, nhưng lại là người cuối cùng trồi lên mặt nước.

Mọi người đều thấy mắt anh đỏ hoe, nhưng không ai biết rằng chuyên gia xử lý bom trẻ tuổi nhất ngoài nước ra còn có nước mắt trên mặt.

Điểm cuối đã gần kề, Dụ Hành đang vẫy tay nhiệt tình với phía họ.

Chung Ý bắt đầu chạy nước rút vì Cố Thanh Hoài đã tự mình nói rằng nếu có thể thắng anh, ngày mai sẽ không phải chạy.

Lúc này, bước chân của Cố Thanh Hoài chậm lại.

Từ vượt qua cô, song song với cô, rồi tụt lại phía sau cô.

Phần mềm đang chạy phát ra tiếng bíp cho biết đã hoàn thành 3km.

Anh ở phía sau cô, chậm rãi đi về phía đích.

Dụ Hành ánh mắt sắc bén: "Đội trưởng cố ý thua rồi!"

Trâu Dương cười: "Đội trưởng biết ý đấy nhỉ!"

Trần Tùng Bách sửng sốt: "Không giống anh ấy chút nào!"

Người liên quan là Chung Ý không hề hay biết, mặt và trán cô đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, cổ họng có mùi tanh và ngọt ngào.

Cô mơ hồ nhớ rõ anh từng cùng cô chạy, lúc đó anh cách xa cô tám trăm mét.

Chàng trai rất biết dỗ dành, anh nói rằng sau lần chạy này, họ sẽ không bao giờ chạy nữa, cố gắng lên.

Giống như một con mèo bị bắt nạt, Chung Ý tức giận: "Ngoài việc chạy bộ, đội trưởng Cố còn có chỉ dẫn gì khác?"

Cố Thanh Hoài nhướng mày, Chung Ý bị quýnh lên, ngoài miệng vẫn không chịu ta: "Nhỏ nhen, phải liều sống liều chết hoàn thành cho anh xem."

Cố Thanh Hoài đối mặt với cô, anh lùi về phía sau, rất kiêu ngạo, gần như tán thưởng cô: "Mèo rất giỏi đấy."

Với giọng điệu không mấy tốt đẹp như vậy, Chung Ý giận dữ trừng mắt nhìn anh, trên đôi má trắng nõn ửng hồng: "Nói cho em biết, đội trưởng Cố còn muốn gì nữa?"

Cố Thanh Hoài cụp mắt nhìn cô: "Anh nói gì em làm đó?"

Giọng nói của anh rất hay, lạnh lùng và trong trẻo nhưng không quá nghiêm túc, khiến người ta nghe mà thấy ngứa ngáy trong lòng.

Chung Ý thực sự đã chạy một vòng, giờ cô mất bình tĩnh như một đứa trẻ: "Bốn trăm mét? Chạy với tải nặng? Hay muốn em đi qua vòng lửa với chó cảnh sát?"

Cố Thanh Hoài cười lạnh.

Khi tên khốn này cười, gương mặt cực kỳ nổi bật, ánh sáng thậm chí còn chiếu vào mắt anh, nhỏ xíu nhảy nhót.

Hơi thở của Chung Ý rối loạn, nhịp tim còn nhanh hơn khi chạy nước rút.

Cố Thanh Hoài mặc bộ đồ EOD đứng trước mặt cô, ngón tay thon dài ôm chiếc mũ bảo hiểm EOD, phía sau là ánh hoàng hôn trên bầu trời.

Anh cúi người ngang tầm nhìn cô, dưới khuôn mặt tuấn tú, đồng tử được ánh sáng nhuộm một màu ấm áp, sáng ngời đến rung động tâm hồn.

Đôi môi mỏng của anh mấp máy, anh nhẹ nhàng hỏi cô: "Anh muốn nhìn thấy em cười, có cho không?"

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

"Năm cây số ơi, anh yêu em! Nếu một ngày không chạy, anh nhớ em chết đi được!"- Trích dẫn từ Internet.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.