🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Gió buổi tối mát mẻ, bầu trời đầy sao.

Tay phải của Cố Thanh Hoài đặt trên vô lăng, khuỷu tay trái chống lên cửa kính xe, gương mặt anh ẩn trong bóng tối, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như sương tuyết.

Đường về rất dài, khu doanh trại dần dần mờ đi trong gương chiếu hậu cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa.

Chung Ý không khỏi nghĩ đến việc năm đó anh xuất ngũ một mình, trong khi tất cả những người đồng đội cũ của anh đều đi làm nhiệm vụ, chỉ có Quy Lai đi tiễn anh.

Nếu lúc đó cô không đề cập đến việc chia tay, liệu cô có thể ở lại bên anh không?

Mở rộng vòng tay với anh khi không có ai xung quanh anh.

Nói với anh, Cố Thanh Hoài, anh còn có em, mừng anh trở về.

Nhưng sự thật thì cô chính là người đã làm tổn thương anh.

Vào thời điểm xuất ngũ, khi chỉ còn một bước nữa là đến đỉnh cao sự nghiệp, lý tưởng thất bại một cách bi thảm, quay lưng rời đi không chút do dự.

Nhưng cô không biết gì cả, điều này khiến Chung Ý có cảm giác như hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim, nhưng chỉ có vậy thôi.

Chung Ý nhẹ nhàng hỏi: "Anh có dự định gì với Quy Lai không?"

Cố Thanh Hoài đáp: "Một đồng nghiệp sau khi về giải ngũ đã mở trang trại chó, anh đã nhờ anh ấy chăm sóc giúp rồi."

Chung Ý kinh ngạc: "Không để ở nhà nuôi à?"

Vẻ mặt Cố Thanh Hoài bình tĩnh, không chút cảm xúc đáp lại.

Chung Ý quay lại nhìn chú chó.

Tuổi cao chí càng cao, chí ở hàng ngàn dặm.

Chú chó kỳ cựu này đã trải qua sinh tử trong quân đội, âm thầm canh gác một bên, lúc này lại lặng lẽ nằm ở hàng ghế sau trong tư thế tiêu chuẩn của quân đội.

Nhưng lúc này, đôi mắt đó không hề hung dữ mà rất dịu dàng.

Cùng rời khỏi quân đội, Quy Lai và Cố Thanh Hoài đồng bệnh tương lân.

Giá như cô đến sớm hơn.

Cố Thanh Hoài vẫn là chiến sĩ cảnh sát vũ trang đầy nhiệt huyết, mặc đồ ngụy trang vằn hổ, đeo súng bên hông, thần cản giết giết, phật cản giết phật.

Quy Lai vẫn là một chú chó đầy chiến công và không đau ốm, thực hiện những chiến công oanh liệt và oai hùng trong các cuộc truy bắt trong rừng và các hoạt động chống khủng bố.

Trong "Tuần lễ ma quỷ", họ ăn thằn lằn, uống máu rắn, chiến đấu chống lại sói và đối mặt với súng đạn.

Giờ đây, sau khi cởi bỏ bộ quân phục và rời khỏi doanh trại quân đội, cả phần đời sau này không bao giờ có thể lấy lại khoảng thời gian thề sống chết kia nữa.

Ban đầu Chung Ý rất sợ chó, nhưng Quy Lai là đồng đội của Cố Thanh Hoài. Khi phục vụ đất nước, nó đã vô số lần tham gia cứu hộ động đất, chống ma túy và xử lý bom mìn, cùng với Cố Thanh Hoài âm thầm bảo vệ sự bình yên nơi đây.

Cô nhịn không được: "Chúng ta để ở nhà nuôi đi, khi anh bận em có thể chăm sóc thay."

Cố Thanh Hoài nhàn nhạt nhìn cô: "Em không sợ chó à?"

Anh luôn quan tâm đến cảm xúc của cô, như thể nó đã trở thành một thói quen đã hình thành qua nhiều năm không thể thay đổi chỉ trong một đêm.

Nếu không phải cô vì quay phim tài liệu mà đến sống ở nhà Cố Thanh Hoài, anh đã có thể đưa Quy Lai về nhà chăm sóc.

Có Quy Lai bên cạnh, liệu nỗi buồn, sự tiếc nuối và sự miễn cưỡng khi rời quân đội của anh có dần được chữa khỏi?

Cô muốn làm anh vui nên đề nghị với anh: "Để ở nhà nuôi nhé? Nó chắc chắn rất nhớ anh lắm."

Giọng điệu của Chung Ý nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng, câu "Nó chắc chắn rất nhớ anh lắm" lại càng chân thành hơn.

Giống như là không nói về chú chó.

Đến đèn đỏ, Cố Thanh Hoài quay người lại, Quy Lai ngay lập tức nhảy xuống ghế, thò đầu vào giữa hai người.

Chung Ý theo phản xạ co rúm lại, Cố Thanh Hoài cười nhìn cô: "Sợ như vậy mà còn bảo anh mang nó về nuôi?"

Chú chó Côn Minh uy nghiêm trông giống như một con sói đơn độc dưới ánh trăng trắng lạnh lẽo.

Rõ ràng là bị dọa sợ nhưng Chung Ý vẫn kiên trì, giọng nói run run: "Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu đưa nó vào trang trại chó sẽ chẳng khác nào bỏ rơi nó lần thứ hai không?"

Cố Thanh Hoài xoa xoa đầu Quy Lai, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh sẽ đến thăm nó."

-

Khi họ về đến nhà thì đã mười một giờ đêm.

Trong ấn tượng của Chung Ý, chú chó quân đội lẽ ra phải uy nghiêm và cực kỳ hung dữ, nhưng hóa ra lại rất hiền lành.

Cố Thanh Hoài đi đâu nó cũng đi theo như sợ bị anh bỏ lại phía sau, cực kỳ ngoan ngoãn.

Cố Thanh Hoài từ phòng chứa đồ mang ra mấy thùng bìa cứng cực lớn, đặt ở ban công.

Bên trong thùng bìa cứng là một chuồng chó đơn giản cần được lắp ráp lại, anh lấy từng thứ bên trong ra và đặt từng cái một xuống đất.

Chàng cảnh sát trẻ thay một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần thể thao màu đen, thản nhiên ngồi trên ban công, dang rộng đôi chân dài.

Khi anh đang đọc hướng dẫn, Quy Lai vẫn ở bên cạnh trong tư thế nằm tiêu chuẩn, nó vẫy đuôi qua lại, chứng tỏ nó thực sự rất vui.

Cố Thanh Hoài vỗn dĩ không muốn cho đi, sở dĩ anh phải cho đi cũng là vì cô.

Anh cúi đầu lắp ráp các bộ phận, hàng mi dày và dài rũ xuống đầy chăm chú.

Chung Ý bước đến gần anh, cái nhìn mà Quy Lai dành cho cô ngay lập tức khiến cô nổi da gà.

Cô thì thầm: "Đừng cho nó đi, em có thể ở khách sạn."

Ngón tay Cố Thanh Hoài thon dài trắng nõn cầm kìm cùng bảng gỗ, nghe vậy thì dừng lại.

Anh nhướng mi lên thì thấy Chung Ý đang mặc một bộ quần áo thể thao ngắn tay rộng rãi, mái tóc dài được buộc lỏng, mềm mại đến mức không có góc cạnh trong ánh sáng ấm áp.

Cố Thanh Hoài không nói gì, Chung Ý lại dịu dàng bổ sung: "Đối với đạo diễn phim tài liệu và nhân vật chính không quen biết, việc ăn cùng ở cùng để nâng cao hiểu biết quả thực là cần thiết, nhưng mà chúng ta... không cần, đúng không?"

Cố Thanh Hoài siết chặt chiếc ốc vít cuối cùng, hình thành một cái cũi vô cùng sang trọng.

Chuồng chó cao hơn Cố Thanh Hoài khi ngồi, được làm bằng gỗ, bên trong có mái, cửa ra vào và cửa sổ, thậm chí còn có sàn nhà.

Cố Thanh Hoài xoa xoa đầu Quy Lai: "Vào thử xem."

Con chó được huấn luyện tốt nên rất ngoan ngoãn, nghiêng mình chui vào chui ra nhiều lần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cuối cùng nó quay lại chỗ Cố Thanh Hoài, cái đuôi quét qua lại trên mặt đất, chuyển sự chú ý về phía Chung Ý.

Chung Ý không kịp chuẩn bị, thân thể bất giác lùi về sau ngã xuống đất.

Lúc con chó còn muốn tới gần cô, Cố Thanh Hoài ngăn cản: "Quy Lai."

Quy Lai "hoo hoo" hai tiếng rồi quay lại bên cạnh anh, yên lặng nhìn cô.



Chung Ý không hiểu, đột nhiên có chút bất lực và đau đớn.

Có phải vừa rồi Quy Lai đang cố gắng thể hiện sự ưu ái với cô không?

Nhưng lại đổi lấy một phản ứng e sợ của cô?

Cố Thanh Hoài thu thập những vật liệu còn sót lại trên sàn, anh đưa tay cho cô, ý định kéo cô đứng dậy.

Bàn tay có các khớp rõ ràng và những đường gân nổi rõ ở mặt sau, toát lên vẻ đẹp nghiêm nghị khi bắn súng hoặc gỡ bom.

Đã vô số lần những ngón tay của họ đan vào nhau, vô số lần cô đã nép vào vòng tay anh, so sánh kích thước bàn tay của mình với anh.

Khi nghịch tay anh, cô sẽ thật lòng cảm thán: "Cố Thanh Hoài, ngón tay thon dài của anh đẹp thật đó."

Nhưng bây giờ, nhìn bàn tay của anh ở trước mặt, cô chỉ dám nắm lấy cổ tay anh để đỡ cô đứng dậy.

Lòng bàn tay cô tiếp xúc với da xương cổ tay của anh, nhiệt độ cơ thể không có rào cản, dòng điện xẹt qua đốt cháy lòng bàn tay cô.

Nhịp tim đột nhiên tăng lên, Chung Ý đưa hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng nắm chặt thành nắm đấm.

Cố Thanh Hoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, trên mặt không có ý mỉa mai, cũng không có ý cười, không cách nào nắm bắt được cảm xúc của anh.

"Anh bận công việc, không có thời gian. Trang trại chó có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc."

"Hơn nữa…" Anh cụp mắt xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu của Quy Lai: "Trang trại chó cách văn phòng Cục không xa, anh có thể đến thăm nó mỗi ngày."

Chung Ý: "Nhưng..."

Khóe môi Cố Thanh Hoài cong lên: "Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm đi."

Từ doanh trại trở về, anh luôn trông lạnh lùng và thờ ơ.

Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng, dù khóe miệng nhếch lên cũng không có nụ cười.

Chung Ý trở về phòng, chuyển hết hình ảnh chụp hôm nay vào máy tính.

Mở đầu video, Quy Lai xuất ngũ với vẻ uy nghiêm, đối diện với anh là một nhóm cảnh sát vũ trang đang cúi chào.

Lúc này, trong tai nghe truyền đến giọng nói của Cố Thanh Hoài: "Quy Lai."

Quy Lai giống như không dám tin, nó đứng ngây ra tại chỗ, ngay sau đó nó tăng tốc lao tới bên cạnh Cố Thanh Hoài.

Màn hình tạm dừng và phóng to.

Vào lúc đó, có những giọt nước mắt trong mắt chú chó già.

Cố Thanh Hoài hơi nghiêng người, hai tay đặt trên đầu gối.

Đôi mắt của người cảnh sát trẻ cong lên, khóe miệng cong lên rất đẹp.

Đã rất lâu rồi cô không thấy anh cười từ tận đáy lòng như thế này.

Lúc đó, cô chợt nhớ đến cảnh tượng trên ban công tối nay.

Khi Quy Lai muốn thân thiết với cô hơn nhưng vì cô sợ hãi tránh xa nên nó chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt tổn thương.

Chung Ý đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ và bước ra ban công.

Quy Lai nghe thấy có âm thanh, nó dè dặt thận trọng đến gần cô, ngoan ngoãn nhìn cô bằng đôi mắt ướt át.

Nó đã chứng kiến ​​những năm tháng tràn đầy năng lượng nhất của Cố Thanh Hoài,, nó còn là đồng chí duy nhất tiễn đưa anh.

Một người một chó, im lặng nhìn nhau.

"Tao..." Chung Ý mím môi.

Cô nghĩ, đây là chú chó quân đội, cũng là loại thông minh nhất trong các loài chó.

Vì nó có thể gỡ bom, giải cứu con tin và bay qua hàng rào rực lửa nên nó có thể hiểu được lời nói của cô, phải không?

Cho dù không hiểu thì cũng có thể cảm nhận được một chút nhỉ?

"Tao không ghét mày, tao chỉ hơi sợ chó."

"Khi còn nhỏ tao đã bị chó đuổi và cắn."

Để chứng minh mình không nói dối, Chung Ý chỉ vào vết sẹo để lại trên đầu gối và chân cho Quy Lai xem: "Đây, đây và đây, lúc đó tao đã bị cắn ở mấy chỗ này."

Quy Lai cũng kêu lên hai tiếng xem như cho cô thể diện.

Chung Ý khẽ nói: "Cho nên khi mày đến gần, tao mới sợ, vô thức phải trốn đi."

Quy Lai nằm rạp trên mặt đất, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt đó khiến người ta mềm lòng.

Nếu quy đổi tuổi chó sang tuổi của con người thì bây giờ nó đã già rồi.

Nó phục vụ đất nước này khi còn trẻ nhất và khỏe mạnh nhất, nó thực sự rất tuyệt vời.

"Tao và mày sẽ sống hòa thuận, tao sẽ không để anh ấy đưa mày đi, được chứ?"

Cô trịnh trọng hứa với vẻ mặt nghiêm túc: "Tin tao đi, tao nói được làm được."

Cô không biết Quy Lai hiểu được bao nhiêu.

Nhưng ít ra bây giờ nó cũng phải biết là cô không ghét nó chứ?

Cảm giác chua xót trong lòng truyền đến hốc mũi, chóp mũi Chung Ý hơi đỏ lên, mắt cũng vậy.

Cô thực sự rất mạnh mẽ, khi mới bắt đầu làm việc, cô là một phóng viên tin tức.

Xuất thân từ một gia đình nghèo ở một thị trấn nhỏ, không có chống lưng cũng không sao, nhan sắc nổi bật quá không phải là tài sản mà là yếu tố rủi ro.

Làm mất lòng lãnh đạo, bị đồng nghiệp tẩy chay, bị ném vào hiện trường án mạng không ai đến, bị đẩy tới hiện trường bão lũ nguy hiểm, Chung Ý vẫn ưỡn thẳng lưng nhìn vào ống kính, vẻ mặt không thay đổi, mắt không đỏ và không bao giờ cúi đầu.

Cô không phải là bông hoa cao quý trong nhà kính, không phải là con chim hoàng yến trong lồng, cô là bông hồng xinh đẹp có gai.

Trăng sáng treo trên đỉnh núi, lạnh lẽo và hoang vắng, vạn vật đều im lặng.

Vì vậy Chung Ý không để ý có người đàn ông đó đang đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt trong veo và lạnh lùng.

Không biết cái chuồng quá to hay cô gầy quá, cô ngồi xổm ở đó ôm đầu gối, trông nhỏ xíu.

Cố Thanh Hoài không bao giờ quên việc Chung Ý sợ chó.

Mỗi lần đi bên cạnh anh, vô tình bắt gặp ai đó đang dắt chó đi dạo, dù nhỏ hay thoạt nhìn trông vô hại thì cô vẫn sẽ vô thức nấp sau lưng và nắm chặt tay anh.

Nhưng bây giờ, cô bé sợ chó lại đang ngồi xổm trước mặt con chó Côn Minh hung dữ đã nghỉ hưu đó, thỏa hiệp hết lần này đến lần khác, tất cả đều là vì anh.

Vừa định đến gần thì anh nghe thấy cô nói.

"Cảm ơn mày vì đã ở bên anh ấy suốt những năm qua."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Giọng nói của Chung Ý rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất ấm áp: "Sau này khi tao không ở đây, nhờ mày giúp đỡ nhiều hơn nhé."

Cô cố đưa tay ra chạm vào cái đầu của Quy Lai

Không ngờ Quy Lai lại thận trọng tiến về phía trước, nhẹ nhàng đặt chân mình lên lòng bàn tay cô.

Cố Thanh Hoài đứng trong bóng tối, lông mi dày thấp ngăn cản mọi cảm xúc đang cuộn trào trong mắt.

-

Chung Ý sợ chó, cô sợ hơn mười năm vì bị chó đuổi và cắn trên đường đến trường tiểu học.

Trên đường sáng sớm không có nhiều người, có mấy ông bà do dự không dám bước tới.

Con chó cực kỳ hung dữ đã cắn cô, dù cô có khóc bao nhiêu cũng không thể thoát khỏi nó.

Ngay cả bây giờ, nỗi sợ hãi đến tuyệt vọng ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí cô.

Mãi cho đến khi có một anh chàng đang dụi mắt định ra ngoài mua đồ ăn sáng đi ngang qua, không chút do dự cầm gậy đi tới.

Chân cô bị cắn nặng đến nỗi cô không thể khóc vì quá sợ hãi, thậm chí cô còn không nhớ được hình dáng của chàng trai đó.

Cô sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, khi xử lý hoặc khâu vết thương thậm chí còn không phản ứng.

Có lẽ vì lúc đó cô còn quá nhỏ, sự cố lại quá thê thảm, tâm trạng bất lực lúc đó quá rõ ràng nên nhiều năm sau, Chung Ý đều cứng người mỗi khi nghe thấy tiếng chó sủa.

Nhớ tới kỳ nghỉ hè khi vừa mới hẹn hò, lúc đó cả hai người còn nhỏ.

Buổi tối, Cố Thanh Hoài đưa cô về nhà, cúi đầu hỏi: "Đi đường nào?"

Chung Ý mím môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ vào cái xa nhất.

Khóe môi Cố Thanh Hoài cong lên, ánh mắt trong trẻo lại nuông chiều, như có thể nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của cô.

Cô cảm thấy chột dạ trong giây lát, khi chột dạ, cô dễ suy nghĩ lung tung: "Không đi con đường này vì nó xa, mà vì phong cảnh đẹp hơn."

Cô ngẩng đầu lên, mái tóc đen mềm mại mát mẻ của Cố Thanh Hoài đặt trên lông mày của anh, ý cười trong mắt anh càng đậm, khiến anh trông vô cùng ngọt ngào: "Được, chúng ta đi đường này."

Lúc này cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì, rõ ràng là "giấu đầu hở đuôi".

Tại sao đầu óc cô lại ngu ngốc như vậy khi gặp anh, Chung Ý mừng vì đèn đường không quá sáng, Cố Thanh Hoài không nhìn thấy cô đang đỏ mặt.

Cô giống như một hướng dẫn viên du lịch nhỏ: "Trên đường này có một công viên nhỏ, em dẫn anh đi xem. Phong cảnh đẹp hơn nhiều."

Cách cô tự lừa dối mình cực kỳ đáng yêu, trong mắt Cố Thanh Hoài từ đầu đến cuối đều có ý cười, dưới ánh đèn đường, ánh sáng và bóng tối trôi nổi trong đáy mắt anh, vô cùng đẹp đẽ.

Anh nhẹ nhàng trả lời: "Anh biết rồi."

Cô gái nghiêm túc trước mặt, chắp tay sau lưng, quay người lại nói: "Anh biết cái gì?"

"Biết..."

Cố Thanh Hoài dừng một chút, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô, giọng nói dịu dàng: "Anh cũng muốn ở cùng em thêm một lát nữa."

Sự xấu hổ của cô bé khi bị nhìn thấu suy nghĩ đã trở nên ngọt ngào vì tình yêu thầm kín của mình.

Chung Ý đi phía trước, hai má nóng bừng, cô cúi đầu nhìn bóng anh, lặng lẽ cong môi cường.

Cô muốn chạy về nhà, vùi mặt vào gối và cười một mình.

Nhưng cô cũng mong con đường về nhà này có thể dài thêm một chút để chàng trai của cô có thể ở bên cạnh cô lâu thêm chút nữa.

Trong công viên về đêm có người chạy nhảy, trò chuyện, dắt chó đi dạo.

Dưới bầu trời đêm, đôi mắt của con chó husky xanh biếc, Chung Ý đứng đó, đột nhiên không dám tiến thêm nữa, cô vô thức nắm lấy vạt áo Cố Thanh Hoài, bỗng chốc không dám cử động.

Cố Thanh Hoài khẽ hỏi: "Sao vậy?"

Răng cô vô thức cắn vào bên trong môi, các đốt ngón tay cô dùng sức trở nên trắng bệch: "Bên kia có chó."

Chàng trai nhẹ nhàng nói: "Vẫn giống như hồi nhỏ."

Chung Ý không nghe rõ anh nói gì, cô bị kéo đến trước mặt anh.

Những ngón tay của chàng trai đặt sau gáy cô và ấn đầu cô vào vòng tay anh.

Động tác của anh không thể nhẹ nhàng hơn, như sợ làm mất lòng với sự cẩn trọng quý giá và nghiêm túc.

Tầm nhìn của Chung Ý tối sầm lại, cô áp má mình vào lớp vải mềm mại của áo sơ mi anh.

Mỗi lần thở đều thu về hương thơm tươi mát và trong lành của chàng trai, giống như một loại cây xanh nào đó mọc dưới nắng.

Chung Ý nghe thấy tiếng chó từ xa đến gần, tiếng xích chó ngày càng rõ ràng.

Trong lúc sợ hãi nhất, cô nhắm chặt mắt lại, hai tay vô thức ôm lấy eo anh.

Chàng trai sững người, đôi bàn tay mảnh khảnh và sạch sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô như muốn an ủi cô.

Chung Ý ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng tựa cằm vào ngực anh: "Con chó đi qua chưa?"

Cố Thanh Hoài vừa cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người liền trở nên rất gần, như thể nếu anh tiến về phía trước một chút, chiếc mũi cao của anh sẽ chạm vào trán cô.

Anh nói: "Chưa đâu."

Chung Ý lại cúi đầu, lại vùi mặt nói: "Lúc nhỏ em bị chó cắn, cho nên rất sợ chó."

Nhớ lại ký ức đáng sợ nhất, giọng nói của cô nhẹ nhàng đến đáng thương: "Sợ đến mức không khóc được."

Khi nỗi sợ hãi dần dần biến mất, Chung Ý nhận ra rằng cô đã ôm Cố Thanh Hoài không chịu buông ra.

Anh chỉ đợi nó đi để được cô ôm cô. Mùi hương trên người anh thật dễ chịu, giống hệt mùi trên đồng phục học sinh của bạn cùng bàn.

Cô xấu hổ không dám nhìn anh: "Bây giờ nó đi qua rồi nhỉ?"

Cố Thanh Hoài không lên tiếng, cô ngẩng đầu liền phát hiện thiếu niên này đang mím môi cười, nụ cười rất đẹp.

Chung Ý bối rối: "Anh lừa em à?"

Cố Thanh Hoài chậm rãi gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, hình thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Anh thực sự đã thẳng thắn thừa nhận.

"Anh trẻ con thế? Lớn rồi còn nghịch như vậy à?"

Chung Ý vừa xấu hổ vừa tức giận nên giơ tay nhéo mặt anh.

Nhìn thì có vẻ không có thịt và mặt mỏng nhưng không hiểu sao cầm trên tay lại thấy thích đến thế.

"Tại sao?"

Cố Thanh Hoài cười tít mắt, dưới khóe mắt có một con tằm đáng yêu: "Để em ôm anh lâu thêm một chút."

Chàng trai sạch sẽ dịu dàng, mũi áp vào má cô một cách trìu mến, nhẹ nhàng xoa xoa: "Hay quá, lừa được em rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.