🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
--- Muốn nắm tay anh hay không thì tùy em.

--- Anh biết em không thể nhìn thấy gì.

Bệnh quáng gà khiến mọi thứ trong tầm nhìn của Chung Ý trở nên mờ ảo, mỗi bước đi đều giống như đi trên băng, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã.

Cô cố gắng tỏ ra lạc quan, giả vờ như mình không quan tâm, giả vờ như mình có thể vượt qua, nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo Cố Thanh Hoài đã dễ dàng nhìn thấu cô.

Giọng anh rất rõ ràng, phát âm gọn gàng, âm sắc trong trẻo bất chợt lọt vào tai cô, nhẹ nhàng giống như lúc trước họ ở bên nhau.

Nhịp tim của cô nhanh đến mức không thể giải thích được, hơi nóng lan sang gò má và tai, đầu của Chung Ý lúc này trở nên trống rỗng.

Không khí im lặng, vài giây thôi mà tưởng như dài vô tận.

Cố Thanh Hoài cúi đầu, ngón tay của Chung Ý co vào rồi duỗi ra, cô do dự mấy lần, đôi gò má trắng nõn trong ánh sáng mờ ảo càng trở nên đỏ bừng.

Tay cô từ từ tiến lại gần, mu bàn tay của cô chạm nhẹ vào tay anh, cuối cùng cô chỉ dám nắm lấy vạt áo phông của anh.

"Được rồi, đi thôi." Giọng nói của Chung Ý êm dịu, cảm xúc lại như gợn sóng.

Cầm góc vải sạch sẽ và mềm mại trên tay, cô không khỏi nghĩ đến hơi ấm trong vòng tay anh, nghĩ đến sức mạnh khi anh ôm cô, nghĩ đến hơi thở trong lành mát lạnh từ cơ thể anh.

Dù không nắm tay nhưng nhịp tim của Chung ý vẫn nhanh hơn khi các ngón tay đan vào nhau.

Cô lặng lẽ ngước mắt nhìn bóng lưng cao gầy của anh, chợt nhớ về lần đầu tiên họ hôn nhau là trong hành lang tối tăm.

Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, cả hai đều xác nhận chuyện hẹn hò.

Nắm chặt tay nhau giống như sẽ không bao giờ buông tay.

Cho đến khi Cố Thanh Hoài đưa Chung Ý xuống tầng dưới nhà cô, vì mất điện nên cả tòa nhà tối om.

Cố Thanh Hoài biết cô sợ bóng tối nên giọng nói của anh càng dịu dàng hơn bình thường: "Anh đưa em vào."

Cô ngước mặt lên, ánh trăng phác họa khuôn mặt anh, nhẹ nhàng lồng thêm một tấm lọc mềm mại.

Nhìn xuống một chút, Chung Ý chợt cảm thán sống mũi của bạn trai cô thật thẳng, đường quai hàm thật sự rất đẹp.

Cô vẽ ra một lịch trình trong đầu.

Ngày đầu tiên bên nhau, họ đã nắm tay.

Vậy... có ôm không? Có nên…hôn không?

Sau đó, ánh mắt cô mơ màng nhìn vào đôi môi mỏng và quyến rũ của chàng trai trẻ.

Tuy Cố Thanh Hoài bình thường hay mỏ hỗn nhưng anh có đôi môi rất đẹp, khóe môi vừa vặn lại hấp dẫn.

Mu bàn tay của anh chợt đặt lên má cô: "Em đang nghĩ gì mà mặt lại đỏ thế?"

Anh hơi nghiêng người về phía trước, tiến về phía cô gần hơn, hơi thở tươi mát của anh chiếm lấy mọi giác quan của cô.

Chung Ý bị những ngón tay đan vào nhau của anh siết chặt, cô hỏi anh: "Anh định làm gì?"

Cố Thanh Hoài cong mắt cười, mũi nhẹ nhàng cọ vào mũi cô: "Làm điều em đang nghĩ đó."

Tiếng ve sầu giữa hè và nhịp tim loạn nhịp của cô đều ngừng lại trong giây lát.

Một cái chạm nhẹ vào má, đột nhiên có điện lại. Chung Ý ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đang cười cong lên dưới ánh đèn.



Cơ thể không kịp thích ứng với việc vận động thể chất đột ngột, sau khi tắm xong, bắp chân của Chung Ý lại đau nhức.

Giai đoạn đầu của bộ phim tài liệu gần như đã thành hình, ưu tiên hàng đầu là hoàn thiện chủ đề của giai đoạn thứ 2. Tuy nhiên tối nay cô đã quá mệt mỏi, vốn chỉ định nằm xuống giường nghỉ ngơi một lúc nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay.

Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Khi cô mở mắt ra, đèn trong phòng vẫn chưa tắt, phần mềm ghi lại giấc ngủ cho biết cô đã ngủ được bốn tiếng, lâu hơn bình thường.

Bốn giờ sáng, Chung Ý hoàn toàn tỉnh giấc. Khi bước vào phòng tắm, cô thậm chí còn cảm thấy mình giống như một nàng tiên cá nhỏ đang nhảy múa trên đầu mũi dao.

Nước lạnh tạt vào má giúp đầu óc dần tỉnh táo.

Việc quay giai đoạn thứ hai của bộ phim tài liệu sẽ sớm bắt đầu.

Chủ đề số 1 là "Ngày ba bữa" kể về cuộc sống đời thường của các chiến sĩ trong đội đột kích chống khủng bố. Chủ đề số 2 là "Kề vai chiến đấu" kể về câu chuyện tình đồng chí.

Là một đạo diễn phim tài liệu, Chung Ý không thích chủ nghĩa giật gân, cô rất muốn cho khán giả xem những hình ảnh chân thực nhất, tuy nhiên hiện tại cô không biết nên bắt đầu quay từ đâu, cô chưa có hướng đi cụ thể cho vấn đề này.

Hôm nay là thứ bảy, thời tiết rất đẹp.

Nhờ có "Cố Diêm Vương" chuyên huấn luyện những chiến binh SWAT hàng đầu, Chung Ý cảm thấy đau nhức khắp người, hơn nữa việc bộ phim tài liệu đang không có ý tưởng và cảm hứng khiến cô cau mày suốt buổi sáng.

Trong tiềm thức cô muốn pha một tách cà phê, nhưng khi cụp mắt xuống, cô thấy hộp cà phê hòa tan trống rỗng.

Có phải cô nhớ nhầm không?

Không phải vừa mới mua sao?

Tại sao bây giờ lại không còn nữa?

Cố Thanh Hoài cũng vừa mới ngủ dậy, mái tóc đen của anh hơi rối nhưng lại rất bồng bềnh, sảng khoái và mềm mại, vô tình che đi đỉnh lông mày sắc bén khiến anh nhìn bớt lạnh lùng hơn.

Chung Ý nhớ cảm giác được vuốt ve mái tóc của anh.

Anh đến bên cạnh cô, đưa tay rót nước, cô hỏi: "Anh có thấy cà phê của em đâu không?"

Cố Thanh Hoài còn ngái ngủ, giọng nói mệt mỏi nhưng rất dễ nghe: "Chắc hết rồi."

Chung Ý gật đầu, có lẽ cô đã nhớ nhầm. Nhưng hôm qua cô đã ngủ được bốn tiếng nên có thể hôm nay không cần uống cà phê.

Cô bị chứng mất ngủ trầm trọng đã lâu, phải dựa vào cà phê để tỉnh táo, nếu ban ngày tiêu thụ quá nhiều caffein thì ban đêm sẽ khó ngủ hơn, dần dần hình thành một vòng luẩn quẩn, sự phụ thuộc của cô vào cà phê ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Cố Thanh Hoài thuận miệng hỏi: "Ngủ ngon không?"

Chung Ý theo bản năng gật đầu, hài lòng vì mình đã ngủ thêm một giờ: "Tốt hơn bình thường."

Lông mày cô giãn ra, dường như cô đang có tâm trạng tốt.

Khi Cố Thanh Hoài xoay người đi vào phòng bếp, khóe miệng anh hơi cong lên.

"Đội trưởng Cố."

"Ừm."

"Kỳ thứ hai của bộ phim tài liệu, anh có ý tưởng gì không?"

"Không."

Chung Ý khẽ thở dài.

Cố Thanh Hoài đứng yên, quay đầu lại nhìn cô: "Sao thế?"

Chung Ý cau mày, thành thật trả lời: "Em không có cảm hứng."

Ăn xong, Cố Thanh Hoài thay quần áo đi ra ngoài.

Anh thường mặc đồng phục huấn luyện SWAT, đồng phục cảnh sát, đồng phục làm nhiệm vụ,… đủ các thể loại đồng phục của cảnh sát. Ở nhà thì mặc áo ngắn tay và quần thể thao kiểu dáng giống nhau. Anh có bờ vai rộng và vòng eo thon, người như giá treo quần áo, khi mặc đồng phục trông cực kỳ quyến rũ, mặc đồ hằng ngày thì lại giống hotboy trường học, nhưng dù thế nào thì cũng cực kỳ đẹp trai.

Hôm nay Cố Thanh Hoài lại trang trọng đến không ngờ, anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, cổ áo sơ mi không cài khuy, áo nhét vào thắt lưng, cổ tay áo cũng xắn lên, dáng vẻ kiêu ngạo và thản nhiên giống như một cậu chủ sáng láng luôn dính hoa đào trên người.

Chung Ý thầm thở dài trong lòng, hồi trẻ mắt chọn bạn trai của cô đỉnh của chóp, đã từng hẹn hò với một anh chàng siêu cấp đẹp trai như vậy thì cả đời cô cũng không hề hối hận.

Cô lặng lẽ nhìn qua cả người anh.

Dáng người đã đẹp còn mặc áo sơ mi và quần tây thì đúng là không có gì để chê. Cố Thanh Hoài dáng cao, vai rộng và thẳng, nhưng nhìn từ bên cạnh lại rất gầy, cơ bắp được rèn luyện vừa đủ, phảng phất trông như một thiếu niên điển trai, khỏe khoắn.

Nhưng anh mặc đẹp như thế để làm gì?

Chẳng lẽ lại là cô chủ của tập đoàn nào đó sao...

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Thanh Hoài lạnh lùng nhướng mày.

Chung Ý bình tĩnh nói: "Đội trưởng Cố đi xem mắt à?"

Cố Thanh Hoài không trả lời mà chỉ hỏi: "Hôm nay đạo diễn Chung có kế hoạch gì không?"

Chung Ý lắc đầu, trong lòng nói không có kế hoạch, anh muốn dẫn em đi xem mắt cùng hả?

Cố Thanh Hoài đi tới trước mặt cô, nói: "Đi xa với anh một chuyến nhé."

Chung Ý: "Hả?"

Cố Thanh Hoài cười, hình như không phải ý tốt nhưng lại rất hấp dẫn.

Đôi mắt của anh rõ ràng không phải mắt hoa đào mà là đôi mắt phượng sắc bén và lạnh lùng, khi vui đuôi mắt cong lên, độ cong của mắt có thể thu hút trái tim người khác: "Buổi xem mắt thiếu một người quay phim, làm phiền đạo diễn Chung nhé."

Chung Ý không thể tin được, giọng điệu của Cố Thanh Hoài lại tương đối nghiêm túc: "Đây gọi là nghiêm túc dễ hòa nhập, phim tài liệu chỉ quay khi thực hiện nhiệm vụ thì quá vô vị."

Tên khốn đẹp trai sáng láng này lại mỉm cười khiêu khích cô: "Sao nào, đạo diễn Chung không dám à?"

Nhìn thấy quá nhiều mặt tối, tố chất tâm lý của Chung Ý rất vững, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: "Có gì mà em không dám chứ."

Nếu cô từ chối thì lại giống như thể hiện cô nhớ mãi không quên anh.

Chung Ý hậm hực quay về phòng mở tủ ra, một nửa trong tủ là đồng phục cảnh sát của Cố Thanh Hoài, nửa còn lại là áo sơ mi và quần dài của cô, có cảm giác như thể họ đã sống chung với nhau như thế này.

Cô thả búi tóc trước gương, mái tóc dài bồng bềnh mềm mại dài đến ngực, cô không khỏi nghĩ nếu hồi đó mang theo chiếc váy đen Triệu Tuyết Thanh tặng thì hay rồi, chiếc váy siết eo, xẻ tà và được làm bằng lụa.

Màu son môi như quả cherry chín mọng, vừa chạm vào đã khiến Chung Ý tỉnh giấc.

Bạn trai cũ đi xem mắt, tại sao cô phải sửa soạn?

Cất son môi và buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, Chung Ý mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đơn giản nhất và quần jean xanh nhạt, tự lừa dối bản thân và tự nhủ rằng mình không quan tâm.

Cố Thanh Hoài đang đợi ở cửa, nhìn thấy cô liền cầm chìa khóa xe rồi nói: "Đi thôi."

Cuối cùng Chung Ý đã tìm ra năng lượng đặc biệt hấp dẫn trong anh đến từ đâu.

Có lẽ là vì dù anh có dịu dàng hay xấu tính thì trong mắt anh cũng chẳng có ai.

Một chuyên gia gỡ bom thờ ơ với sự sống và cái chết, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh chỉ có những vụ nổ, đám cháy, đồng đội và sự hy sinh.

Không thể có bất kỳ bóng dáng của một cô gái nào.

-

Chiếc xe địa hình đã nhập làn vào đường cao tốc.



Quãng đường lái xe dài nên bữa trưa được giải quyết rất đơn giản tại trạm dừng chân.

Chung Ý không khỏi đánh giá một câu: "Lặn lội đường xá xa xôi để đi xem mắt, đội trưởng Cố vất vả quá."

Cố Thanh Hoài nhịn cười không nói gì.

Trong không khí tràn ngập mùi bạc hà và chanh, hòa lẫn với mùi hương sảng khoái của cơ thể, mí mắt được ánh nắng sưởi ấm, Chung Ý nhắm mắt lại, vô thức cảm thấy buồn ngủ.

Đến đèn đỏ, Cố Thanh Hoài rẽ sang một bên rồi hạ ghế xuống.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh hạ tầm mắt nhìn Chung Ý, khi đang ngủ gương mặt của cô dịu đi, mái tóc rối trên trán và đám lông tơ trên má mang một vẻ đáng yêu tự nhiên.

Khi Chung Ý mở mắt ra, khung cảnh ngoài cửa kính ô tô hoàn toàn khác với trước khi cô chìm vào giấc ngủ, ngọn núi phía xa đẹp như một bức tranh nhưng lại hoang vắng, xe cộ qua lại cũng ít ỏi.

"Đây là đâu?"

Cô vừa mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc này lại cau mày liếc nhìn Cố Thanh Hoài đang lái xe, nhẹ giọng hỏi.

Có lẽ chính chiếc sơ mi và quần tây đã khiến anh trông như một kẻ cặn bã có văn hóa.

Cô cảnh giác nói: "Không lẽ anh muốn bán em đi hả?"

"Em đúng thật là..." Cố Thanh Hoài bất đắc dĩ nhìn cô, không tìm được từ để hình dung, đôi mắt anh cong cong, khóe miệng nhếch lên, yên lặng mỉm cười.

Anh bẻ lái đưa chiếc xe địa hình rời khỏi đường cao tốc, dưới chiếc cổ tay áo được xắn lên gọn gàng là cánh tay ẩn hiện những đường gân và cơ bắp rõ ràng.

Dần dần, Chung Ý cảm thấy con đường này rất quen thuộc, như thể nó đã in sâu vào ký ức của cô, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác nghi ngờ nào đó, nhưng cô không thể nắm bắt được hình dạng cụ thể nào trong đầu cho đến khi doanh trại quân đội xuất hiện trong tầm mắt.

Trên mặt cô hiện lên vẻ không thể tin được.

Sau đó Cố Thanh Hoài quay đầu lại, nhìn Chung Ý đang căng thẳng.

Anh cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng: "Đó là doanh trại anh từng phục vụ."

Nhịp tim của cô chợt trở nên lạ lùng.

Chung Ý cãi bướng: "Không phải là xem mắt sao? Em còn cất công mang theo chiếc máy ảnh tốt nhất đấy."

"Xem mắt ai? Xem mắt với em à?" Cố Thanh Hoài liếc nhìn cô, đôi mắt trong veo đầy vẻ trêu chọc, gương mặt của anh lúc này rất ngang ngược: "Tạm thời anh chưa có dự định này, khiến đạo diễn Chung thất vọng rồi."

Xe địa hình lao tới cổng doanh trại.

Chung Ý nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hai mắt sáng ngời: "Khu bí mật như vậy, em có thể được vào không?"

Cố Thanh Hoài phì cười: "Anh đã báo cáo, sau khi trải qua quá trình phê duyệt, anh vào được, em cũng có thể vào."

Lính canh đứng gác cổng như canh gác vùng đất thần thánh không thể xâm phạm, khi nhìn thấy Cố Thanh Hoài, cậu em trai trang bị đầy đủ vũ khí, đội mũ sắt rõ ràng là giật mình, sau đó giơ tay chào theo kiểu chào quân đội tiêu chuẩn.

Cố Thanh Hoài giơ tay phải lên thái dương, chào lại cậu ta.

Anh không mặc quân phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản nhất, dáng người cao gầy, bờ vai và lưng thẳng, nhưng kiểu chào quân đội dứt khoát vừa rồi lại khiến trái tim Chung Ý loạn nhịp.

Cánh cửa doanh trại kết nối quá khứ và hiện tại của anh, khi bước qua cánh cửa đó, con người anh đã hoàn toàn khác.

Có vẻ như Cố Thanh Hoài, đội trưởng đội SWAT đột kích chống khủng bố đã quay trở lại thành Cố Thanh Hoài, một thành viên của đội cảnh sát vũ trang đặc biệt.

Chung Ý không khỏi tò mò: "Sao anh lại đưa em đến đây?"

Cố Thanh Hoài tùy tiện trả lời: "Không phải em nói không có cảm hứng à?"

Một buổi lễ xuất ngũ đặc biệt đang được tổ chức trên sân tập của doanh trại.

Đối diện với người hướng dẫn là những chú chó nghiệp vụ được vinh dự xuất ngũ trong năm nay, chúng được huấn luyện để phát hiện ma túy, xử lý chất nổ, trinh sát và cứu trợ động đất. Chúng từng xông lên tuyến đầu cùng với các sĩ quan cảnh sát vũ trang, giờ đây trên người chúng là những vết sẹo tượng trưng cho công lao to lớn ấy.

Một nhóm cảnh sát vũ trang ra lệnh cúi chào, dùng nghi lễ cao nhất của một người lính để từ biệt những người đồng đội đã theo họ vào sinh ra tử.

Buổi lễ kết thúc, một anh cảnh sát vũ trang mỉm cười và nói với một trong những chú chó nghiệp vụ: "Quy Lai, xem ai ở đây kìa?"

Chung Ý ngước mắt lên, ổ cứng di động mà Cố Thanh Hoài đưa cho cô đã ghi lại từng chi tiết về anh và Quy Lai, vậy nên hôm nay Cố Thanh Hoài đến đón nó xuất ngũ sao?

Quy Lai là chú chó nào vậy?

Trong lúc cô tò mò ngó nghiêng, Cố Thanh Hoài tùy ý kéo cô về phía sau, giữ khoảng cách tuyệt đối an toàn. Cho dù chó có vồ lấy, anh cũng sẽ đứng trước mặt cô.

Chú chó Côn Minh Trung Quốc vinh dự xuất ngũ dường như cảm nhận được điều gì đó, nó quay đầu lại nhìn thấy chủ nhân cũ của mình, rõ ràng là choáng váng trong vài giây.

Cố Thanh Hoài trầm giọng gọi: "Quy Lai."

Lúc này Quy Lai mới tỉnh táo trở lại, mới tin rằng người từng rời bỏ nó ba năm trước đã thực sự trở lại.

Ống kính máy ảnh của Chung Ý đã ghi lại hình ảnh này, chú chó oai phong lao về phía Cố Thanh Hoài với đôi mắt đẫm lệ.

Cố Thanh Hoài nghiêng người, dang rộng vòng tay đón Quy Lai.

Khoảnh khắc nó chạy về phía anh, anh dường như nhìn thấy con chó Côn Minh đầy sẹo hô biến trở lại thành một chú chó con làm nũng và chơi xấu anh bằng bất cứ giá nào.

Nó không bị thương do truy bắt tội phạm ma túy, cũng không bị thương do bom để lại vết sẹo không bao giờ lành, nó khỏe mạnh và năng động, rất miễn cưỡng trong quá trình tập luyện rồi lại vui vẻ khi tan làm. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, nó đều lao về phía trước.

Ngay sau đó, chú chó Côn Minh với chiến công vĩ đại đã nhảy vào vòng tay anh.

Lần đầu tiên Cố Thanh Hoài gặp Quy Lai là năm thứ nhất vào doanh trại, cả người và chó đều là tân binh.

Chú chó Côn Minh này có thể trạng yếu ớt, mỗi ngày đều có nguy cơ bị đào thải, không ngờ nó và anh rất hợp nhau.

Khi anh mang đồ nặng đi năm cây số, nó sẽ chạy tới chạy lui theo anh.

Khi anh không thể kiên trì chống đẩy, nó sẽ trèo lên lưng anh và chơi đùa, bộ dạng rất đáng ghét.

Khi anh được trang bị đầy đủ vũ khí ôm súng và đứng canh gác, đôi khi nó sẽ nhấc ống quần của anh lên, đôi khi trèo lên xuống đôi bốt quân đội của anh, nhìn cũng dễ thương.

Ba năm trước khi anh xuất ngũ, nó vẫn còn là một thanh niên trai tráng, là một chú chó có công lao oai phong lẫm liệt. Bây giờ gặp lại, nó đã già đi, có lẽ còn lớn hơn cả tuổi của anh.

Cố Thanh Hoài bị chú chó hơi đẩy ra sau, anh nhìn thấy nước mắt trong mắt nó, cười nói: "Không phải chứ, mày khóc à?"

Anh dứt khoát ngồi xuống sân tập, dùng những ngón tay vừa trắng vừa thon dài vuốt lông cho chú chó, để nó làm xù chiếc áo sơ mi trắng của mình rồi mỉm cười nói: "Tao nói được làm được, hôm nay tao sẽ đón mày về. "

Hôm nay tao sẽ đón mày về.

Một câu nói có thể dễ dàng khiến Chung Ý cảm thấy ấm áp.

Cô khẽ hỏi anh: "Quy Lai, tại sao lại gọi là Quy Lai?"

Cố Thanh Hoài: "Bởi vì anh em tốt của nó tên là Bình An."

Gắn lại có nghĩa là trở về an toàn. Bốn chữ giản dị này tượng trưng cho những lời chúc tốt đẹp nhất trong lòng những con người bảo vệ quê hương, đất nước.

Chung Ý: "Bình An đã xuất ngũ rồi à?"

Cố Thanh Hoài: "Hy sinh an toàn."

Nhiệm vụ cuối cùng của Bình An là theo chân họ trong cuộc chiến chống ma túy. Trong mùa mưa nóng bức, thường xuyên có bão, những kẻ buôn bán ma túy buộc họ phải lui vào sâu trong rừng, ẩn nấp trong bùn và không ngủ hơn 70 giờ đồng hồ, chờ đợi thời điểm những kẻ buôn bán ma túy xuất hiện.

Bình An là chú chó phát hiện ra kẻ buôn ma túy đầu tiên, chú chó chăn cừu Đức trưởng thành được huấn luyện bài bản này đã nhảy từ trên tường cao lao tới phía trước, vồ lấy kẻ buôn ma túy rồi cắn hắn không buông, sau đó kẻ buôn ma túy nhặt kia một hòn đá và đập mạnh vào đầu nó.

Khi đội chống ma túy đến nơi thì Bình An đã chảy đầy máu, chân tay cứng đờ và không thở được.

Cố Thanh Hoài nói: "Quy Lai thuộc loại may mắn, bình thường chó nghiệp vụ còn chưa tới tuổi xuất ngũ đã bị thương, tàn tật, hoặc chết."

Chung Ý cảm thấy buồn sau khi nghe điều này.

Chủ đề của bộ phim tài liệu thứ hai là "Kề vai chiến đấu".

Sát cánh cùng họ chiến đấu, ngoài những anh em đã cùng nhau trải qua sinh tử còn có những chú chó nghiệp vụ và những chú chó cảnh sát vô danh này. Chúng nó có nhiệm vụ cứu trợ khu vực động đất, chống ma túy và giải cứu con tin, chúng nó cùng xông về phía trước với đội chống ma túy nhưng không được mọi người biết đến.

Kỳ hai của bộ phim tài liệu cũng có thể bắt đầu với những chú chó nghiệp vụ.

Đồng đội của Cố Thanh Hoài không còn kiềm chế được nữa, họ vây quanh anh, mấy người lính trẻ từng là lính dưới quyền của Cố Thanh Hoài quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe.

Người có đủ dũng khí bị đồng đội đẩy tới trước mặt Cố Thanh Hoài, cười thật tươi với Chung Ý, hỏi câu hỏi mà mọi người quan tâm nhất: "Đội trưởng, đây là ai thế ạ?"

Chung Ý bất thình thình bắt gặp vô số cặp mắt đang nhìn về phía mình.

"Đội SWAT đang quay phim tài liệu, đây là đạo diễn Chung." Người lên tiếng là Dương Thần, người mà cô đã gặp khi Cố Thanh Hoài đang khâu vết thương trong bệnh viện.

Các binh lính lần lượt chào Chung Ý. Chung Ý chợt cảm thấy hơi mất tự nhiên, Cố Thanh Hoài cười nhìn cô: "Đạo diễn Chung hay ngại, các cậu chào đủ rồi đó."

Dương Thần cười vui vẻ, nhe răng trắng to: "Đội trưởng, khi anh xuất ngũ chúng tôi không thể tiễn anh được. Hôm nay thầy Nhậm báo tin từ sớm, nói tối nay sẽ bù lại cho anh."

Cố Thanh Hoài đồng ý, Quy Lai cũng vào góp vui. Chú chó lớn trông khá giống sói, có vẻ như nó muốn nhìn thấy cô gái được đội trưởng Cố mang về. Quy Lai muốn nhảy lên người Chung Ý, nhưng ánh mắt và đôi tay nhanh nhẹn của Cố Thanh Hoài đã cản nó lại.

Chung Ý vẫn còn đang bất ngờ, Cố Thanh Hoài đưa mắt nhìn cô như đang an ủi một đứa trẻ. Sau đó, anh cúi đầu nói với Quy Lai: "Giỏi lắm rồi phải không, dám bắt nạt cả người tao dẫn đến à?"

-

Bữa tối được sắp xếp tại căng tin doanh trại.

Xung quanh Cố Thanh Hoài là cấp trên, đồng chí và cấp dưới của anh. Vì Cố Thanh Hoài được mọi người yêu quý nên cô đi theo anh cũng nhận được ưu ái.

Một lúc sau, mọi người đều đến hết, mặc dù Chung Ý không đọc được quân hàm, nhưng người lớn tuổi cao gầy và được mọi người kính trọng rõ ràng chính là lãnh đạo cấp trên.

Cố Thanh Hoài đứng lên: "Thầy ạ."

"Thằng nhãi này!" Ông cụ nắm chặt tay anh, lúc này Chung Ý mới phát hiện ông không có tay phải.

Những lời Cố Thanh Hoài nói với cô ngày hôm đó dường như vẫn còn đọng lại trong tai---

"Quân đội rất khó đào tạo được người gỡ bom chính. Nhiều đàn anh của anh hoặc bị đứt tay, hoặc bị đứt chân, hoặc cơ thể bị cháy đen hoàn toàn..."

Một chuyên gia gỡ bom bị mất tay phải vẫn bảo vệ tiền tuyến là cảm giác thế nào?

"Coi như có tiến bộ.” Ông cụ liếc nhìn Chung Ý, không còn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, mỉm cười hỏi: "Đây là bạn gái của cậu à?"

Ông cụ là chuyên gia gỡ bom, ngay cả khi cười cũng tràn đầy khí thế, nhìn mọi người bằng ánh mắt thực sự hung ác. Nếu cô và Cố Thanh Hoài không chia tay, bây giờ cô đúng là bạn gái của Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài giới thiệu với thầy: "Đạo diễn phim tài liệu, Chung Ý."

Chung Ý, ông cụ nghĩ đến cái tên trong đầu, vẫn nhớ rằng chàng trai này đã nộp báo cáo kết hôn ba năm trước khi xuất ngũ, tên của người phụ nữ không phải là Chung Ý sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cố Thanh Hoài giới thiệu với Chung Ý: "Thầy của anh, Nhậm Trung Hoa, cũng là chiến hữu của cha anh."

Cha Cố Thanh Hoài là liệt sĩ, anh cũng không nhắc tới chuyện của cha, cô cũng không hỏi, không muốn động đến nỗi buồn của anh.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Cố Thanh Hoài chủ động nhắc đến hai chữ "cha anh".

Chung Ý thoải mái chào lãnh đạo cũ của Cố Thanh Hoài: "Chào thầy Nhậm."



Ở đây có lãnh đạo, đồng chí, thậm chí cả cấp dưới của Cố Thanh Hoài, những người không biết từ đâu nhận được tin tức, làm nhiệm vụ xong còn chưa thay quần áo, người còn lấm bùn đã nóng lòng muốn nhìn anh.

Thầy Nhậm nói: "Mọi người đừng đứng nữa. Hôm đội trưởng Cố xuất ngũ, chúng ta không đưa tiễn được. Hôm nay chúng ta bù lại."

Chung Ý càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

Khi Cố Thanh Hoài xuất ngũ, tại sao không có đồng đội nào tiễn?

Và tại sao anh lại cởi bộ quân phục đó?

Không ai uống rượu, lấy trà thay rượu.

Thầy Nhậm: "Lần đầu tiên tôi gặp cậu là lúc mấy tuổi nhỉ?"

Cố Thanh Hoài: "Bảy tuổi ạ."

Làm sao mà từ một đứa trẻ bé tí như vậy lại trở thành một người lớn cần phải ngước đầu lên nói chuyện?

Nhậm Trung Hoa còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Cố Thanh Hoài, cậu bé bảy tuổi bị các bạn cùng lớp cười nhạo không có cha, trốn ở trước bia mộ của cha mình, cắn môi không khóc, nói: "Con muốn học gỡ bom."

— Con muốn học cách gỡ bom, gỡ tất cả bom trên núi.

— Lớn lên hãy đến tìm chú, Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Đặc biệt, Nhậm Trung Hoa.

Không ngờ hơn mười năm sau, khi ông đến đội tân binh tuyển chọn người kế thừa "y bát" [*] của mình, một tân binh không biết trời cao đất dày đã đứng dậy nói: "Báo cáo! Cố Thanh Hoài xin gia nhập đội chống khủng bố!"

[*] Khi Thiền tông hưng khởi tại Trung Hoa, y và bát được xem là những biểu tượng thiêng liêng của chánh pháp và là vật truyền thừa tối quan trọng trong thiền môn. Ở đây ý của thầy Nhậm có thể hiểu là tìm học trò kế thừa những gì ông để lại.

Ông gần như nhận ra anh ngay lập tức vì khuôn mặt của anh quá giống với người đồng đội quá cố của mình.

Lúc đó, phản ứng đầu tiên của ông là---

Lão Cố, con trai cậu đến gặp tôi, tôi có nên dạy nó hay không?

Ông thức suốt đêm, vào sáng sớm hôm sau quyết định từ chối.

Lời hứa khi còn trẻ là vì sự hy sinh của đồng đội, vì hành động theo cảm tính. Việc từ chối là vì không muốn con trai của đồng đội nối bước theo họ nữa.

Cố Thanh Hoài: "Chú đã hứa rồi."

Nhậm Trung Hoa: "Đúng, nhưng bây giờ không tính nữa, cháu ở đâu thì về đó đi."

Nhưng khuôn mặt của thằng nhãi đó rất ngông cuồng, đồng phục cũng không kìm được sự nổi loạn: "Phải làm sao thì chú mới chịu dạy cháu?"

Cố Thanh Hoài đã cố chấp, Nhậm Trung Hoa lại càng cố chấp hơn.

Ông đến lớp dạy nấu ăn xin một bát gạo và một bát đậu nành, trộn chúng lại với nhau rồi đưa cho anh: "Cậu phải chạy năm cây số trong bộ đồ EOD mà không được nghỉ ngơi. Sau đó trong vòng một giờ, phải lựa gạo trong bát đậu nành để riêng ra. Nếu cậu làm được, tôi sẽ dạy cậu."

Bộ đồ EOD nặng 35kg để một người bình thường đi bộ đã khó, ngay cả khi họ trải qua tập luyện có thể chạy trong 5km, chạy xong cũng gần như kiệt sức.

Trong tình trạng chân tay run rẩy, dùng nhíp gắp gạo trong bát đậu nành là một việc gần như bất khả thi.

Vì vậy, mỗi ngày trước bình minh đều có một tên điên chạy trong doanh trại mặc bộ đồ EOD và đội mũ bảo hiểm EOD.

Sau này, thằng nhãi đó trưởng thành, ông tận tay dạy anh cách gỡ bom. Tất cả những kiến ​​thức mà ông đã học được trong suốt cuộc đời đều được truyền lại cho anh, cùng với những nghiên cứu còn dang dở của ông.

Ba năm sau, ông lại chờ được đơn xin xuất ngũ.

--- Không còn cách nào khác à?

--- Hết cách rồi thầy ạ.

Trong lực lượng cảnh sát vũ trang đặc biệt, thương tích là chuyện bình thường, được sống là một huân chương. Cố Thanh Hoài bị phục kích trong một nhiệm vụ bắt ma túy và bị bom nổ tung cũng không cau mày, thế nhưng lúc này đôi mắt anh lại đỏ hoe.

Thầy Nhậm: "Đã hai mươi năm rồi, chúng ta đã già, các cậu cũng đã trưởng thành."

Cố Thanh Hoài gật đầu: "Thầy có thể phục vụ đất nước thêm ba mươi năm nữa."

Thầy Nhậm giơ bàn tay bị bom thổi bay lên: "Chỉ bằng cái này à?"

Cố Thanh Hoài cười khổ lắc đầu.

Thầy Nhậm đứng lên nói: "Ba năm trước, đội trưởng Cố chuyển ngành, chúng ta không có ai đưa tiễn được. Hôm nay, Quy Lai xuất ngũ, chúng ta sẽ cùng tiễn bọn họ."

Chuyên gia phá bom tóc hoa râm nhìn học trò mà mình đã bồi dưỡng: "Bây giờ Đội trưởng Cố đã cởi quân phục, mặc đồng phục cảnh sát để tiếp tục phục vụ tổ quốc. Chỉ mong Đội trưởng Cố sẽ trở về an toàn sau mỗi nhiệm vụ! "

Thay rượu bằng trà, ông cụ uống hết trong một ngụm.

Cố Thanh Hoài ngồi ở dưới bóng đèn, nụ cười rất nhẹ.

Vào ngày anh chuyển ngành, đồ ăn thức uống đã bày sẵn trên bàn, nhưng anh lại nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Cục Công an Thành phố---

"Chúng tôi đang bắt giữ một băng nhóm buôn bán ma túy có vũ trang. Những kẻ buôn bán ma túy đe dọa sẽ cho nổ tung toàn bộ tòa nhà dân cư. Chúng tôi đang yêu cầu chuyên gia gỡ bom đến hỗ trợ!"

Cũng giống như một chú chó cảnh sát đã nghỉ hưu, nghe hiệu lệnh vẫn theo thói quen muốn thực hiện nhiệm vụ, lúc đó anh còn chưa cởi quân phục ra, hỏi: "Thầy, em đi được không?"

Nhậm Trung Hoa im lặng một lúc lâu, nghiêm nghị không chút thương xót nói: "Không được, cậu đã không còn là người của chúng tôi nữa."

Người thầy, đồng đội và cấp dưới của anh đều xếp hàng chạy về phía chiếc xe quân sự với đầy đủ súng và đạn.

Một bàn đồ ăn và một bàn rượu được chuẩn bị cho anh như lời từ biệt nhưng không hề có ai đụng vào, chiếc xe quân sự đã lao ra khỏi doanh trại.

Một mình anh cởi bỏ những bông hoa ở cổ áo và những chiếc dây đeo vai trên bộ quân phục của mình.

Những ngôi sao trên quân hàm từng bị vô số bàn tay với tử thần lấy được đã không còn liên quan gì đến anh nữa.

Anh thu dọn hành lý, lên xe và nổ máy.

Qua gương chiếu hậu, Quy Lai không biết làm sao đã chạy ra khỏi doanh trại và đuổi theo xe của anh.

Anh ra lệnh cuối cùng cho nó: “Ngồi xuống!”

Con chó gỡ bom đã theo anh vào sinh ra tử chỉ ngồi đó, nước mắt lưng tròng...

Trong nhiệm vụ đó, Nhậm Trung Hoa đã bị mất cánh tay phải.

Nếu không nộp đơn chuyển công tác thì người khuyết tật đáng lẽ là anh.



Giờ phút này chỉ có anh là không mặc quân phục, nghe bọn họ kể lại những chuyện cũ vào sinh ra tử, cảm giác như đã trải qua cả một đời người.

Cố Thanh Hoài hơi cụp mắt, ánh mắt của anh rơi vào trên người Chung Ý, cô chăm chú lắng nghe đồng đội của anh, đồng tử trong trẻo.

Trước đây cô luôn nói không biết anh ở trong quân đội như thế nào, anh luôn muốn đưa cô đi một lần, hiện tại anh đã làm được điều mà anh luôn mong muốn, nhưng không ngờ nó lại diễn ra khi anh đã cởi quân phục.

Nếu làm sớm hơn thì tốt rồi.

Từ trong câu chuyện của đồng đội Cố Thanh Hoài, Chung Ý biết được một Cố Thanh Hoài mà cô chưa bao giờ nhìn thấy và sẽ không bao giờ gặp lại.

Họ nói Cố Thanh Hoài là một người đã đạt được nhiều thành công lớn trong nhiệm vụ, trong nghề này mà không mất mát gì, là một chiến binh sắc bén nhất trong đội.

Họ nói đừng tưởng Cố Thanh Hoài trắng trẻo sạch sẽ như công tử bột, trong tuần lễ ma quỷ không có nhu yếu phẩm nên phải ăn bọ cạp, thằn lằn, rắn... dù có ghê đến đâu cũng phải ăn để sống sót.

Họ kể rằng trong các cuộc huấn luyện trên cao nguyên, có khi thời tiết xuống tới mức âm cả chục độ, phần trên cơ thể để trần, theo lệnh họ phải nằm xuống tuyết và bị ném xuống nước với hai tay bị trói sau lưng, nếu không cởi được dây thì sẽ chết.

Họ kể rằng khi họ đang làm nhiệm vụ canh gác và gặp phải một bầy sói, tâm lý của Cố Thanh Hoài thực sự rất biến thái, anh ẩn nấp trong bụi cỏ với một chiếc lưỡi lê trên tay, sẵn sàng chiến đấu đến chết với bầy sói ấy...

Chung Ý nhìn Cố Thanh Hoài đang yên lặng nghe, hơi cụp mắt xuống.

Nỗi buồn khó tả và quá khứ không bao giờ có thể quay trở lại khiến cô không nỡ nhìn lại nó, dù chỉ một lần.

Cuối cùng, Cố Thanh Hoài nói: "Muộn rồi, mọi người đi chuẩn bị đi."

Giọng điệu của anh vẫn rất bình thường, nhưng Chung Ý cảm thấy anh không nỡ, không nỡ chia tay với đội cảnh sát vũ trang đặc biệt của anh, không nỡ chia tay với trang phục vằn hổ, không nỡ chia tay với những người anh em đã cùng trải qua sinh tử.

Cô chưa bao giờ hỏi Cố Thanh Hoài tại sao anh lại xuất ngũ.

Vì sao một chuyên gia phá bom có ​​tương lai đầy triển vọng lại cởi bỏ quân phục? Vì sao mọi người xung quanh đều giữ bí mật? Cố Thanh Hoài không nói cho cô biết nên cô cũng không hỏi.

Trước khi rời đi, Cố Thanh Hoài dẫn Quy Lai đến ngọn núi phía sau doanh trại.

Trên tấm bia đá có viết: [Phần mộ chó nghiệp vụ Bình An.]

Đã đến lúc phải rời đi.

Cho dù không đi thì cũng không thể quay lại.

Cố Thanh Hoài quay người lại, ánh trăng soi rõ tấm lưng thẳng tắp của anh.

Nhưng không hiểu vì sao, Chung Ý lại cảm thấy muốn bật khóc.

"Cố Thanh Hoài!"

Cố Thanh Hoài quay người lại.

Vào lúc đó, Chung Ý dường như đã nhìn thấy anh vào ngày anh xuất ngũ.

Đồng phục quân đội của anh không còn có cổ áo hay cầu vai nữa.

Không có ai tiễn anh nên anh một mình thu dọn hành lý và nhìn lại lần cuối.

Vào thời điểm này.

Nhậm Trung Hoa với mái tóc hoa râm trên thái dương đứng ở cổng trại, dáng người cao như cây dương, mọi người đều nghe lệnh của ông.

"Nghỉ---"

"Nghiêm---"

Một nhóm cảnh sát vũ trang xếp hàng, mặc quân phục thẳng tắp, nhìn về phía Cố Thanh Hoài.

Chia tay Quy Lai, đồng chí của họ.

Chia tay đội trưởng, người đã từng sống chết cùng nhau của họ.

Dưới màn đêm, mệnh lệnh đó chấn động trời đất.

Phía trên khu trại mà anh từng canh gác, có một tiếng vang dài---

"Chào, nghiêm!"

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

1. Bộ đội xuất ngũ ra lệnh cho chó nghiệp vụ, chú chó ở yên tại chỗ, dựa theo thực tế.

2. Binh lính được huấn luyện ăn bọ cạp, thằn lằn, rắn, chạm trán với sói và đối đầu với sói, dựa trên thực tế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.